Trăng M. Á U [...] – Chương 2

Chương 2

2.

Tôi sững sờ mở to mắt, lơ lửng tiến lại gần để xác nhận.

Tần Trạch Dục không nhận ra điều bất thường, vẫn đang trách móc “tôi” qua điện thoại: “Tạ Vân Thanh, đang ở đâu đấy? Chút việc nhỏ cũng không xong, cố ý khó dễ cho Đào Đào à——”

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở dốc của đàn ông, chưa đến hai giây đã cúp máy, giống như vô bắt nhầm.

Tần Trạch Dục lập tức sa sầm nét mặt, gọi lại thì điện thoại đã tắt máy.

Anh đột ngột đứng bật dậy.

Đào Đào căng thẳng hỏi : “Sao ? Chẳng lẽ Vân Thanh bên đó… thật sự gặp chuyện rồi sao?”

Tôi tự giễu, đúng , gặp chuyện lớn rồi.

Tôi không biết từ lúc nào bọn người xấu đã ý đến tôi.

Trên đường đi mua nước, mấy ánh mắt nhơ nhớp bám theo tôi, như thể chỉ chờ cơ hội lao vào lột sạch đồ, khiến tôi sợ hãi tột độ.

Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, phản xạ đầu tiên là gọi cho Tần Trạch Dục.

Anh không chỉ là trai tôi, mà còn là đội trưởng đội hình sự.

Cuộc gọi đầu tiên không ai nghe.

Lần thứ hai, thứ ba…

Đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông bực bội:

“Cô phiền phức vừa thôi, có gì không thể đợi về rồi , nhất định phải gọi điện bây giờ à.”

Tôi hít sâu một hơi, hạ giọng khẩn thiết hỏi: “Anh và Đào Đào đang ở đâu? Không phải sẽ đợi em ở chỗ cũ sao, sao em không thấy hai người đâu cả…”

Khi tôi quay lại đường cũ, chỉ thấy chiếc lều nghỉ trống rỗng.

Anh đã lừa tôi, không hề đợi tôi.

Tần Trạch Dục hừ lạnh: “Cô có ý gì, chẳng lẽ nghi ngờ tôi cố ý đuổi đi? Mới vài phút mà đã không chờ nổi phải gọi điện kiểm tra à? Cô đúng là đàn bà nhỏ nhen không thuốc chữa.”

Giờ phút này tôi không kịp giận dỗi cãi lại, chỉ vội vàng ra hình hiện tại.

“Trạch Dục, hình như em bị người ta theo dõi, có mấy gã đàn ông lạ đang bám theo em——”

“Ha,” đầu dây bên kia vang lên tiếng khẩy của Đào Đào.

“Chúng tôi vừa leo lên đây, gì có ai khác. Nếu thật sự không muốn đi thì việc gì phải giả bộ đồng ý, bày đặt dựng chuyện gạt người.”

Quả thật, ngọn núi này chẳng phải danh thắng gì, ban đêm càng ít người lui tới.

Tôi cũng không biết mấy gã đàn ông kia từ đâu chui ra.

Giờ bọn chúng đang vây quanh tôi từng bước áp sát.

Tôi cầm chặt điện thoại cầu cứu, tay run không ngừng, giọng gần như van xin:

“Trạch Dục, tin em đi, em không dối…”

Đáp lại tôi, chỉ là một câu lạnh nhạt:

“Đủ rồi Tạ Vân Thanh, đừng giả vờ nữa. Trước kia tôi đã mù quáng tin lời nên mới tổn thương Đào Đào, lần này tôi sẽ không để bị lừa thêm nữa.”

Điện thoại tắt phụt, bọn đàn ông kia liền gằn xông tới, xé váy tôi, giật tóc tôi.

Tôi ra sức phản kháng, vùng vẫy, da thịt bị cành cây quệt xước rớm máu.

Có lẽ chính lúc đó, điện thoại tôi rơi xuống rừng, bị chúng nhặt lên.

Tần Trạch Dục sắc mặt u ám như nước, đứng dậy đi xuống núi.

“Tôi vừa nghe thấy trong điện thoại có giọng đàn ông lạ, tôi đi tìm Vân Thanh.”

3.

Họ đến chỗ bán nước, hỏi thăm chủ quán.

“Vừa nãy có nào mặc váy, trang điểm đậm, ăn mặc lòe loẹt đi qua đây không?”

Trang điểm đậm, ăn mặc lòe loẹt.

Đó chính là cách Tần Trạch Dục miêu tả tôi tối nay.

Tôi cảm thấy mình như một trò , hăm hở chờ mong buổi hẹn hò, cuối cùng chỉ là phụ kiện để ta tiện thể thực hiện mong ước của người con khác.

Nơi dự định ban đầu là bờ biển.

Chỉ vì Đào Đào buột miệng “muốn gần bầu trời hơn một chút”.

Tần Trạch Dục liền đổi địa điểm giữa chừng, hoàn toàn không quan tâm việc tôi mặc váy, đi giày cao gót leo núi sẽ bất tiện thế nào.

Khi tôi đề nghị quay về thay đồ, ta cũng từ chối với lý do mất thời gian.

Khi gặp nguy hiểm, tất cả những điều đó trở thành gánh nặng hiển nhiên.

Nghe Tần Trạch Dục hỏi, chủ quán gật đầu, rõ ràng vẫn nhớ tôi.

“Cô ấy đi đâu rồi?”

“Cái đó tôi không biết, chỉ thấy ấy chuyện với một người đàn ông bên kia, sau đó thì tôi không rõ nữa.”

Tần Trạch Dục nhíu mày, gửi cho tôi mấy tin nhắn hỏi tôi đang ở đâu.

Đào Đào bên cạnh dịu dàng an ủi:

“Vân Thanh cũng như , đều huấn luyện chuyên nghiệp, mấy gã đàn ông bình thường không phải đối thủ của ấy đâu, đừng lo quá.”

Đúng , tôi và Tần Trạch Dục đều tốt nghiệp trường cảnh sát.

Chỉ là tôi học pháp y.

Cũng không phải ba đầu sáu tay, nào có bản lĩnh gì ghê gớm.

“Cô ấy chắc là tự nguyện đi theo người ta thôi, có lẽ giận nên muốn chọc tức .”

Đào Đào dè dặt , “Trạch Dục, thấy sao?”

Vừa dứt lời, khung trò chuyện của “tôi” hiện lên một câu:

【Chuyện của tôi không liên quan gì đến , đừng phiền tôi!】

Tần Trạch Dục cầm điện thoại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Có thể thấy đang rất giận.

【Vừa nãy người đàn ông nghe máy là ai?】

【Tạ Vân Thanh, đang cái gì ?!】

【Tôi cho mười phút, lập tức đến trước mặt tôi giải thích rõ ràng!】

Tôi lơ lửng trước mặt Tần Trạch Dục, vẻ mặt giận dữ của , trong lòng chỉ thấy buồn .

Đầu dây bên kia không còn trả lời nữa.

Giọng Tần Trạch Dục lạnh buốt như băng.

“Đào Đào, em đúng, tôi đúng là không nên lo lắng cho con nhỏ đàn ông Tạ Vân Thanh kia, ta có thể gặp chuyện gì chứ, chẳng qua là ghen với em, cố ý với tôi.”

“Cứ để ta tiếp tục loạn đi, chúng ta đi thôi, không cần để ý nữa.”

Đi nửa đường, Tần Trạch Dục bỗng dừng lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...