Trăng Lạnh Đêm Nay [...] – Chương 5

Chương 5

13

Ha, cuối cùng ta cũng nhớ ra quay về căn nhà đó rồi.

Tôi bình thản trả lời:

“Đúng như nghĩ đấy.

Bảo vệ không rõ với rồi à?”

Tôi biết, tôi càng điềm tĩnh, ta sẽ càng đau khổ.

Tốt thôi.

Những đau đớn mà tôi đã chịu, để ta cũng nếm thử một lần, chẳng gọi là trả thù, chỉ là công bằng.

“Em… thật sự từng mang thai con của chúng ta sao?”

Giọng đã nghẹn lại.

“Ừ, đúng . Song thai.”

“Và… mất rồi?”

“Ừ. Mất rồi.”

Tôi vẫn bằng giọng điềm nhiên.

“Anh thật sự nghĩ em bịa chuyện để lừa …”

Giọng ta nghèn nghẹn.

Chưa đầy vài giây sau, tiếng khóc nghẹn ngào của ta như vỡ òa qua điện thoại.

Ngày trước, ta từng tự tin với người khác rằng:

Tô Âm ta đến , sẽ không nỡ rời bỏ ta.

Giờ thì ta nhận ra:

Không chỉ đánh mất đứa trẻ, mà còn mất luôn cả tôi.

Anh ta hoảng rồi. Anh ta bắt đầu hối hận.

“Âm Âm, xin lỗi, là lỗi của .

Anh với Tiêu Bách đã chia tay từ lâu rồi.

Anh không quên em.

Người chỉ có em.

Đừng bỏ …”

Anh ta như thể vô cùng đáng thương.

Nhưng tôi nghe xong… lòng phẳng lặng như mặt hồ chết, không gợn sóng.

“Tạm biệt đi, Cố Đình Thâm.”

Tôi nhẹ nhàng ,

“Giữa chúng ta… không thể quay lại nữa rồi.”

14

Cố Đình Thâm không cam lòng, liên tục tìm cách tiếp cận tôi.

Tôi chặn số điện thoại của ta.

Anh ta đến tận khách sạn chờ, tôi liền dọn về nhà giáo ở.

Anh ta ngày đêm đứng gác trước cửa nhà như một bức tượng đá.

Cô giáo tôi thấy, :

“Hay là ra gặp cậu ta dứt khoát một lần?”

Tôi đáp:

“Con đã rất rõ rồi.

ta không chịu hiểu.

Con không muốn gặp lại ta nữa.”

Đến ngày cuối cùng trước khi tôi bay đi, ta vẫn đứng ngoài đó—không biết tôi sắp rời khỏi.

Tôi đặt chuyến bay buổi chiều. Trưa hôm ấy, tôi ra ngoài.

Anh ta vội vã bước tới, ánh mắt đầy mong ngóng.

Tôi :

“Đi uống với tôi một ly.”

Anh ta ngỡ ngàng rồi lập tức vui mừng như trẻ nhỏ.

Mấy lần định điều gì đó, lại nuốt lời.

Tôi biết ta muốn hỏi:

Tôi đã tha thứ cho ta chưa?

Hay là—giữa chúng tôi, có còn cơ hội?

Nhưng ta không dám hỏi.

Anh ta giống như một chó thấy khúc xương thích, vừa xoay quanh tôi vừa mừng rỡ.

Khi tôi nâng ly, ta vội vàng ngăn lại:

“Âm Âm, em không uống rượu.

Anh uống thay cho em.”

Chưa đến nửa tiếng sau, ta đã say bí tỉ.

Anh ta run run rút từ ngực ra một sợi dây chuyền, như hiến vật quý:

“Âm Âm, em xem này… tìm chiếc nhẫn rồi.

Chúng mình kết hôn đi.

Sau này còn có thật nhiều, thật nhiều con…”

Mặt dây chuyền chính là đôi nhẫn do tôi thiết kế.

Tôi giật lấy, không do dự tháo xuống, xoay người ném vào bồn cầu—xả nước.

Lúc quay lại, ta vẫn ngồi ngay ngắn, không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra.

Anh ta đã say tới mức hoàn toàn mơ hồ.

Tôi gọi điện cho Lục Xuyên, bảo có thể tới đón tôi ra sân bay.

Phía sau tôi, Cố Đình Thâm vẫn còn đang lẩm bẩm:

“Âm Âm… sao em chưa tới đón về nhà…”

Trần Trì nhận cuộc gọi từ nhân viên quầy bar, liền chặn tôi lại ngoài cửa:

“Tô Âm, em tha thứ cho Cố Đình Thâm đi.

Giờ ấy thật sự rất tệ.

Anh sợ nếu tiếp tục thế này, ấy sẽ phát điên mất.”

“Anh ấy đã chia tay Tiêu Bách rồi.

Vì sao em không thể cho ấy một cơ hội?”

Tôi mỉm nhạt:

“Trần Trì, giữa điên và chết, thấy cái nào đáng sợ hơn?

Em còn đứng ở đây là vì giáo giúp em tìm bác sĩ, trả 400 triệu viện phí cứu mạng.

Anh có biết cú điện cầu cứu cuối cùng em gọi cho ai không?

Chính là gọi cho Cố Đình Thâm đấy.

Nực chưa?

Ngay giây phút đó, em vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng nơi ta.

Nhưng ta đang mải ôm hôn Tiêu Bách, còn chẳng dành nổi 10 giây để gọi 115 giúp em.

Tha thứ?

Tha thứ cho ta—lương tâm em không cho phép.”

Trần Trì im lặng thật lâu rồi mới :

“Nhưng Tô Âm, hôm nay em tàn nhẫn quá.

Anh ta đã rất lâu không vui như .

Em vừa cho ta hy vọng… rồi lại tàn nhẫn đẩy ta xuống vực.

Anh ta thật sự có thể phát điên mất.”

Tôi ấy, bình thản :

“Trần Trì, trên đời này, bất cứ món quà nào cũng có cái giá của nó.

Điên hay không điên…

Đó là cái giá mà ta phải trả.”

15

Trương Ái Linh từng , vốn dĩ không phức tạp.

Qua lại cũng chỉ xoay quanh ba chữ—không phải “Anh em” hay “Em hận ”, thì cũng là “Thôi ”, “Em ổn không?”, hoặc “Xin lỗi”.

Tiếc là… tôi hình như đều từng trải qua.

Vậy thì, coi như mấy lời này là tấm bia mộ cho năm năm đương của tôi đi.

Cố Đình Thâm, từ đây sông núi không gặp lại.

Cứ để cùng trăng lạnh quay về lầu Tây.

16

Cuộc sống tại học viện Saint Martin vô cùng bận rộn và trọn vẹn.

Tôi mê mẩn trong các phòng triển lãm và thư viện, ngày đêm quên ăn quên ngủ.

Tôi mở rộng tầm , tiếp cận nhiều tư duy và kỹ thuật mới mẻ.

Tay nghề thiết kế của tôi tiến bộ vượt bậc.

Ngay cả các giáo sư ở Saint Martin cũng không ngớt lời khen:

“Su, mỗi tác phẩm của em luôn khiến tôi nhớ đến truyền thuyết của đất nước các em—con phượng hoàng tái sinh từ lửa.”

Có lẽ vì tôi đã trải qua một lần “tái sinh”, nên mới thật sự hiểu thế nào là thương.

Ước nguyện của mẹ tôi là hy vọng tôi có thể thiết kế ra những món trang sức mang đến hạnh phúc cho mọi người.

Tôi cũng mong hạnh phúc đó phải là chân thành và vững bền—không giả dối, không phù phiếm.

Lục Xuyên cũng ở học viện Saint Martin.

Lúc này tôi mới biết, là giáo sư trẻ nhất của trường.

Anh thường trao đổi và hướng dẫn tôi.

Giọng luôn nhẹ nhàng, ấm áp, tựa làn gió xuân.

Nói chuyện với khiến người ta cảm thấy thân thiết, vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ, rất dễ chịu.

Anh khác hẳn với sự kiêu ngạo và lạnh lùng của Cố Đình Thâm.

Anh là một quý ông đúng nghĩa.

Nhờ có , tôi không còn cảm thấy đơn nơi đất khách.

Giáo sư đề cử đồ án tốt nghiệp của tôi tham gia cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế.

Đó là một sợi dây chuyền tôi thiết kế theo đúng sở thích của mẹ.

Không ngờ, tôi đã giành giải vàng.

Hôm đó, Lục Xuyên lần đầu tiên phấn khích ôm chầm lấy tôi:

“Tiểu Âm, đã biết em chắc chắn !

Ngay từ cái đầu tiên, đã biết rồi.”

Tôi hơi sững người.

Cái đầu tiên?

Lẽ nào là từ rất nhiều năm trước?

17

Đồ án tốt nghiệp của tôi giành giải vàng, lập tức chấn trong nước.

Dù sao thì giải thưởng này trong nước cũng chỉ có chưa đến ba người từng đạt .

Buổi lễ trao giải, giáo và Lục Xuyên cùng đi với tôi.

Tôi rạng rỡ đứng trên bục nhận giải.

Lời cảm ơn, tôi gửi đến giáo và Lục Xuyên.

Chính họ là những người không từ bỏ tôi, để tôi có ngày hôm nay.

Sau buổi lễ, có người gửi cho tôi một đoạn video.

Trong một góc phòng, Cố Đình Thâm lặng lẽ đứng đó.

Khi MC đọc đến tên tôi, ta cũng vỗ tay cùng mọi người.

Nhưng tác ấy cực kỳ dè dặt.

Không dám vỗ tay sớm hơn người khác, cũng không dám quá lớn tiếng.

Như sợ tôi phát hiện ra.

Khi tôi cảm ơn Lục Xuyên, mắt ta đỏ hoe.

Anh chỉ đứng yên tôi rất lâu.

Lục Xuyên cũng thấy đoạn video đó.

“Tiểu Âm, em định thế nào?

Đừng là em lại rung rồi đấy nhé?”

Tôi mỉm :

“Đúng là có rung .”

Lần đầu tiên giận thật.

Không thêm lời nào, chỉ lặng lẽ lái xe đưa tôi và giáo về khách sạn.

Đến nơi, cũng không tiễn tôi như mọi khi.

Tôi kéo tay :

“Sao không đưa em lên?”

“Em có người trong lòng rồi, đưa em cũng không hợp.”

“Anh sẽ đứng xa xa em vào phòng.”

“Vậy… trước giờ tiễn em, là vì thích em đúng không?”

“Anh…” Mặt đỏ ửng đến tận tai, chẳng chịu tiếp.

Tôi trêu:

“Vậy rốt cuộc đang giận gì?”

Anh cuối cùng cũng mở miệng:

“Anh giận… Cố Đình Thâm đã tổn thương em như , sao em còn rung ta?”

Tôi tinh nghịch:

“Em chỉ là có rung , đâu có là vì ta?”

Mắt lập tức sáng lên.

“Vậy… là rung vì ai?”

Tôi thong thả :

“Lúc phát biểu cảm ơn, em vô thấy một người đàn ông rất đẹp trai.

Anh ấy vỗ tay còn mạnh hơn cả em.

Em nghĩ, tại sao ấy lại vui đến thế?

Nghĩ mãi, đột nhiên em thấy… rung .”

“Anh ấy ngồi ngay bên cạnh giáo.

Anh đoán xem là ai?”

Tôi vừa dứt lời, cơ thể lập tức bị bế bổng lên.

Người lúc nào cũng điềm đạm như , bỗng bế tôi xoay vòng như đang diễn một màn thể dục dụng cụ.

Khi tôi đặt xuống, ôm chặt lấy tôi:

“Tiểu Âm, cảm ơn em!

Em không biết đã hối hận thế nào vì ngày đó đến Saint Martin mà để lỡ mất em.

Anh từng nghĩ sẽ sống một mình cả đời…

Chính em đã cho một điều bất ngờ.”

Nghe chuyện, giáo trợn tròn mắt:

“Hai đứa tụi bây?

Tiểu Xuyên, không phải con từng mình như cái danh bạ điện thoại, đừng ép chuyện cưới xin sao?

Thì ra là chờ Tiểu Âm à?

Giỏi lắm, giấu cũng kỹ đấy.

Tiểu Âm à, cẩn thận nhé, cậu này cũng không đơn giản đâu!”

Bị bóc mẽ, Lục Xuyên đỏ mặt như một cậu trai mới lớn.

18

Có người ra giá hàng chục triệu để mua thiết kế tốt nghiệp của tôi.

Nhưng tôi từ chối.

Đó là món quà tôi hứa tặng mẹ.

Không ngờ W thị—quê mẹ—lại xảy ra trận đất cấp 8.

Tôi quyết định bán sợi dây chuyền ấy, đem toàn bộ số tiền quyên góp cứu trợ.

Tôi tin nếu mẹ còn sống, mẹ cũng sẽ như .

Sau đó, Lục Xuyên và tôi cùng về nước.

Anh sẽ tổ chức một đám cưới thật long trọng cho tôi.

Anh cùng tôi đến thăm mẹ.

Tôi chợt phát hiện, đất trước mộ mẹ có vẻ như từng bị đào xới.

Tôi đào lên thử…

Rất nhanh đã thấy một chiếc hộp.

Bên trong, sợi dây chuyền thiết kế năm đó lặng lẽ nằm yên.

Tôi biết ai là người đã mua lại nó.

Tôi lo Lục Xuyên sẽ bận lòng.

Nhưng chỉ mỉm :

“Vừa tròn ước nguyện của mẹ vợ, lại giúp quê hương của mẹ—còn gì tuyệt hơn?”

Anh luôn biết cách khiến tôi cảm thấy dễ chịu.

19

Ngày cưới, Cố Đình Thâm lại đến.

Cặp nhẫn cưới vẫn do chính tay tôi thiết kế.

Khoảnh khắc trao nhẫn cho nhau, tôi thật sự cảm nhận thế nào là hạnh phúc khi lựa chọn một cách trọn vẹn và kiên định.

Người ta lúc đó, Cố Đình Thâm phun ra một ngụm máu.

Lục Xuyên ghé tai tôi, hỏi có cần ra mặt xử lý không.

Tôi hỏi lại:

“Anh thấy máu đó nhiều bằng máu em từng đổ không?”

“Không nhiều?

Vậy thì không chết .

Có gì mà phải xử lý?

Anh ta muốn tới thì cứ tới.

Muốn thì cứ .

Hạnh phúc vốn không sợ người khác thấy.

Chỉ sợ người không hạnh phúc vào… chịu không nổi.

Còn nếu chịu không nổi,

đó là ta tự chuốc lấy.”

[Phiên Ngoại]

Cố Đình Thâm sống độc suốt phần đời còn lại.

Trước khi chết, vẫn còn đợi một tên Âm Âm…

…dẫn trở về nhà.

-Hết-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...