7
Tôi đi lang thang trên đường.
Gió lạnh quất vào mặt, đau rát, buốt tới tận xương.
Không biết từ khi nào, nước mắt đã ướt má tôi.
Tôi khóc vì cái gì?
Tôi giận dữ tự hỏi mình.
Chỉ là năm năm sai người, có gì đáng khóc?
Tôi đưa tay lau nước mắt.
Nhưng càng lau càng rơi nhiều hơn.
Vì năm năm chân thành bị coi như rác rưởi.
Vì trong bụng tôi… vẫn còn hai sinh linh nhỏ bé.
Trên đường tới bữa tiệc, tôi thậm chí còn nghĩ sẵn tên cho hai con.
Nhưng giờ đây, chúng vĩnh viễn không thể ra đời nữa.
Cố Đình Thâm, trước kia tôi từng nghĩ, gặp là may mắn lớn nhất đời tôi.
Bây giờ… tôi chỉ mong giá như chưa từng gặp .
Lúc này, điện thoại reo lên, báo có tin nhắn.
Là một đoạn video do Trần Trì—người em thân thiết nhất của Cố Đình Thâm—gửi tới.
Ngày trước nhà Trần Trì gặp biến cố, chính Cố Đình Thâm đã giúp đỡ.
Từ đó ấy luôn trung thành đứng về phía ta.
Cũng là người duy nhất trong nhóm tin rằng, người Cố Đình Thâm thật sự là tôi.
Trong video, Cố Đình Thâm say mèm, nằm vật ra ghế sofa.
Cà vạt kéo xệ, áo sơ mi bung mấy khuy, vạt áo nhăn nhúm.
Có người hỏi:
“Cố thiếu, về chưa?”
Anh ta mở mắt, mơ hồ hỏi:
“Âm Âm tới chưa?”
Cả phòng ngượng ngùng.
Tiêu Bách mặt biến sắc.
Nhưng ta chẳng nhận ra, vẫn dáo dác quanh tìm tôi.
Trần Trì nhắn:
“Tô Âm, em thấy không?
Tiêu Bách vừa nhận lời ta.
Nhưng ta say thành thế kia, không hề vui.
Trong lòng ta thật sự có em.
Chỉ là… ta chưa kịp nhận ra thôi.
Chờ thêm chút nữa đi.
Cô đó chỉ là cảm giác mới mẻ tạm thời.
Vài ngày nữa, ta vẫn sẽ quay về tìm em thôi.”
Nghe xong đoạn này, tôi chẳng biết nên hay nên khóc.
Trước kia, dù có uống bao nhiêu, Cố Đình Thâm cũng chưa từng nằm vật ra như .
Anh luôn ngồi ngay ngắn đợi tôi đến đón,
người ngoài vào còn tưởng tỉnh táo hoàn toàn.
Chỉ khi thấy tôi đến, mới ôm lấy vai tôi, kiêu ngạo khoe với mọi người:
“Không có ấy bên cạnh, chẳng chịu nổi đâu.”
Tôi đứng giữa ngã tư, đèn xanh chuyển đỏ, đỏ rồi lại xanh.
Tôi rồi khóc, khóc rồi lại .
Tình càng chân thành, nỗi đau càng sâu sắc.
8
Trái ngược với nỗi đau của tôi là loạt tin nhắn chúc mừng ngập tràn trên mạng xã hội.
Cố Đình Thâm và Tiêu Bách chính thức công khai mối quan hệ.
Trang cá nhân xưa nay vắng lặng của ta đột nhiên như bị nhiễm virus, liên tục đăng ảnh khoe ân ái.
Người trong giới vì lấy lòng ta mà không ngừng chia sẻ lại video, còn trêu gọi Tiêu Bách là “chị dâu nhỏ”.
Cố Đình Thâm lập tức phản bác: “Gọi gì mà chị dâu nhỏ? Chị dâu thì chỉ có một.”
Thì ra, khi ta một người lại là như thế — sợ người khác không biết, sợ ấy thiệt thòi, muốn cả thế giới chứng kiến niềm hạnh phúc của mình.
Nghĩ lại, ta không sai. Chúng tôi chưa từng , cũng chưa từng công khai. Chỉ lặng lẽ ở bên nhau.
Tôi từng nghĩ ta là kiểu người kín tiếng, lạnh lùng.
Nhưng thực ra, chỉ là vì… ta chưa từng tôi.
Tôi vốn định chúc phúc một câu, để chứng minh bản thân đã không còn bận lòng.
Nhưng nghĩ lại, dù là lời chúc giả tạo… ta cũng không xứng đáng.
Tôi đăng một dòng trạng thái:
“Bên xác thuyền đắm, nghìn buồm vẫn đi qua; trước cây bệnh tật, vạn tán lá xuân về.”
Suy cho cùng, Cố Đình Thâm chỉ là một kẻ tồi.
Rời khỏi ta, chẳng phải cũng là cơ hội tái sinh?
Không ngờ tôi vừa đăng xong, ta lập tức gửi tin nhắn thoại:
“Âm Âm, chẳng qua là gặp đích thực, em đừng mỉa mai như thế.”
Thật không biết ngượng.
Anh ta bảo tôi xóa đi, không thì sau này khỏi gặp lại nhau.
Thì ra Tiêu Bách nghĩ tôi đang ám chỉ ta là “thuyền đắm” hay “cây bệnh”, nên cảm thấy ấm ức.
Lần đầu tiên trong đời, tôi buông lời chửi thẳng:
“Anh còn muốn gặp tôi á? Đừng tôi phát tởm.
Dắt người của biến càng xa càng tốt.
Còn vác mặt đến trước tôi, đừng trách tôi chửi cho hối không kịp.”
“Âm Âm, em có gan thì cả đời đừng cầu xin !”
“Ha, tôi có gan đấy. Nhưng chắc sắp không còn nữa rồi.”
“Em có ý gì?”
Anh ta bắt đầu hoảng, hỏi tới tấp.
Tôi biết hôm đó Trần Trì đã đưa tờ siêu âm thai mà tôi vứt vào thùng rác cho ta xem.
Nhưng ta không tin.
Giờ nghe tôi , lại bắt đầu dao .
“Âm Âm, rõ ràng đi!” ta quát.
Tôi nhạt:
“Nói rõ với một người chẳng còn liên quan gì đến tôi, có cần thiết không?”
Tôi dứt khoát chặn số ta.
Ban đầu tôi còn định thu xếp tất cả chuyện liên quan rồi mới chặn.
Nhưng nghĩ lại, đến ta tôi còn chẳng cần, thì mấy thứ kia có còn nghĩa lý gì?
Cứ để ta tự lo liệu.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Tôi hẹn bác sĩ để phẫu thuật.
Xin lỗi con.
Nhưng mẹ không muốn có bất kỳ liên quan nào tới người đó nữa, dù chỉ một giây.
9
Tôi quay lại căn nhà.
Tôi biết, Cố Đình Thâm giờ đang mê mẩn Tiêu Bách, tạm thời sẽ không về đây.
Thật đúng lúc, để tôi có thời gian thu dọn sạch sẽ mọi dấu vết.
Dù chỉ là một nhành hoa, một chiếc lá, tôi cũng không muốn để lại cho ta.
Nhưng tôi không ngờ, vừa mở cửa đã lỡ tay vỡ tượng sứ Tiểu Bạch mà tôi từng nặn bằng cả tấm lòng.
Trước đây, khi còn sống, Tiểu Bạch luôn chờ tôi ở cửa.
Mỗi khi mở cửa, nó sẽ lập tức nhào lên người tôi.
Vì tôi quá nhớ nó, nên Cố Đình Thâm từng cùng tôi nặn bức tượng này.
Anh ta : “Đặt ở cửa như thể nó vẫn đang đón chúng ta về nhà.”
Giờ thì, nó đã vỡ vụn.
Không cách nào gắn lại nữa.
Sợi dây cuối cùng tôi cố gắng giữ — cũng đứt rồi.
Tôi ôm lấy những mảnh vỡ, không kìm nữa, bật khóc nức nở.
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu.
Khóc mệt rồi, tôi nằm vật ra sàn, ánh mắt vô hồn quanh.
Tiểu Bạch à, con vỡ rồi… là vì con biết nơi này chưa từng là nhà của chúng ta đúng không?
Tôi từng coi đây là nhà, từng bày trí mọi thứ bằng cả thương.
Từ tấm rèm đến chậu cây — không có món nào không do tôi tự chọn.
Giờ mới nhận ra, không có thứ gì là do ta chọn.
Không một thứ.
Đêm buông xuống, nuốt trọn mọi thứ.
Những món đồ trang trí từng chứa đầy cảm, giờ như lũ quái vật vô hình nhào tới giễu cợt tôi.
Chúng thì thầm:
“Chỉ là giường thôi!”
“Nhìn xem, đồ thất bại!”
“Loser! Loser!…”
Tôi chịu không nổi nữa.
Tôi nhớ khi vừa có kết quả siêu âm, tôi hạnh phúc như đang bay.
Vậy mà giờ, tôi rơi thẳng xuống vũng bùn.
Càng vùng vẫy, càng chìm sâu.
Như muốn chết ngạt.
Tôi không cam lòng. Tôi không phục. Tôi gắng gượng chống đỡ.
Đột nhiên, bụng quặn lên một cơn đau dữ dội.
Tay tôi siết chặt lại, đến nỗi không nhận ra lòng bàn tay đã bị mảnh sứ cắt toạc, máu chảy không ngừng.
Máu trào ra từ hạ thân.
Tôi không biết mình đang mơ hay tỉnh.
Chỉ biết mệt, biết buồn ngủ… rất buồn ngủ.
Đột nhiên tôi nghe thấy giọng mẹ:
“Âm Âm, lại đây để mẹ ôm.”
Đã hơn năm năm rồi tôi chưa nghe lại giọng ấy.
Tôi lao tới, khóc như một đứa trẻ:
“Mẹ ơi, con khổ quá…”
Mẹ dịu dàng dỗ dành:
“Là ai khiến con mẹ chịu tổn thương ?”
“Đừng buồn con nhé, phía trước còn người tốt hơn đang chờ.”
“Con , đừng ngủ mà.
Con còn chưa thiết kế dây chuyền tặng mẹ đâu.”
“Con mà ngủ rồi, ai tặng mẹ đây?”
Đúng rồi…
Tôi đã hứa với mẹ, còn chưa .
Tôi không thể bỏ cuộc.
Tôi gắng mở mắt, dồn toàn bộ sức lực nhấn vào liên lạc gần nhất trong điện thoại.
“Cứu tôi…” Tôi thều thào.
Đầu dây bên kia, giọng Cố Đình Thâm vang lên đầy lo lắng:
“Âm Âm? Em sao thế?”
Tiếp đó là giọng Tiêu Bách:
“Không khỏe thì gọi cấp cứu 110 đi, đâu phải bác sĩ.”
Cái thể loại “trà xanh” gì thế?
Hay thực ra “ Thâm” và ta chỉ là đóng kịch?
Cố Đình Thâm ngập ngừng một lúc, sau đó khẩy:
“Tô Âm, đừng giở mấy chiêu này nữa. Anh khinh thường em đấy.
Muốn cứu thì tự gọi cấp cứu đi.”
Lại là câu đó…
Tôi thật sự đau, đau đến mức chẳng biết rốt cuộc là đau ở đâu nữa.
Tôi cũng không còn sức để gọi thêm cuộc nào nữa.
Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng hai người họ đang giỡn trong điện thoại.
Có lẽ ta quá mải dỗ dành “bé con” của mình mà quên mất việc ngắt cuộc gọi.
Mẹ ơi, mẹ thấy không, thật sự không phải con không muốn sống nữa.
Chỉ là ông trời cứ trêu ngươi con, khiến con đem cuộc gọi cuối cùng của đời mình… dành cho ta.
Mẹ ơi, xin lỗi mẹ…
Bạn thấy sao?