Trăng Khuất Màn Mây – Chương 4

Chương 4

15

Chị thân mến,

Chúc chị đọc thư vui vẻ.

Nói thật, ngày đầu gặp chị, em… không thích chị.

Khác với chị, người bị giấu đi, em từ nhỏ đã biết chị tồn tại.

Thậm chí em biết đến cái tên “Đường Vân Dung” trước cả khi gặp mặt.

Vì mẹ luôn lấy bảng điểm của chị ra so sánh với em.

:

“Con học trong điều kiện tốt hơn chị, sao lại không bằng?”

Nhưng em thật sự đã cố gắng rồi, mà vẫn không thi nổi bằng chị.

Lâu dần, em bắt đầu sợ thi cử.

Bởi mỗi lần kết quả không bằng chị, mẹ lại véo mạnh vào chân em — ngay bắp đùi.

Vị trí kín đáo, không ai phát hiện.

Mẹ như thể đang ép em lớn lên thật nhanh, như bón phân quá tay cho cây non.

Về sau, mẹ có lẽ cũng nhận ra em không bằng chị về học hành, nên lại ép em đi học thêm nhiều thứ khác.

Mọi thứ… mẹ đều muốn em phải đứng đầu.

Em mệt, mỗi khi thấy mẹ , em lại cảm thấy cũng đáng.

May mắn là, trong quá trình đó em đã gặp lớn nhất đời mình — âm nhạc.

Chỉ trong thế giới ấy, em mới thấy mình tự do.

Cái đầu và trái tim mệt mỏi của em, nhờ có âm nhạc mà trở nên sống .

Rồi chị xuất hiện.

Ban đầu, đúng là em có ý muốn dọa chị một chút.

Mười tám năm bị so sánh, em thật sự không thể thích nổi chị.

Nhưng chị lúng túng trong buổi tiệc sinh nhật, em thấy như có lưỡi dao đâm vào tim.

Mẹ dùng chính âm nhạc — thứ em nhất — để tổn thương chị.

Thì ra chúng ta đều đáng thương như nhau.

Thậm chí, chị còn đáng thương hơn em.

Khi em không bằng chị, mẹ véo vào đùi em.

Nhưng em không còn giận chị nữa.

Chị à, xin lỗi vì đã từng tổn thương chị.

Mang theo áy náy, em đã thật lòng đối tốt với chị.

May mắn thay, chị không ghét bỏ em.

Ừm… chị đúng là học rất giỏi.

Nhưng sau này đừng gì liên quan đến âm nhạc nữa nhé.

Nghe những hay thì vận may sẽ không tệ đâu.

Chị đừng nhăn mặt hoài nữa, lên nào, cùng em một cái nhé?

Mẹ vẫn như cũ.

Không, phải là còn tệ hơn xưa.

Vì có thêm sự tiếp sức từ ba.

Mẹ biết rõ em không thích ngành quản trị, vẫn ép em học.

Em không hề mong đợi cuộc sống đại học.

Và đúng như em nghĩ, em không học tốt .

Tết năm nay, mẹ lại véo em.

Tệ hơn nữa, em phát hiện mình bắt đầu buồn nôn mỗi khi học quản trị.

Nhưng may mắn là… em còn có chị.

Nhờ có chị kèm cặp, em vẫn tạm ứng phó với môn này.

Nhưng mỗi tiết học, em đều cảm thấy đau khổ.

Hết học kỳ hai, em không cho mẹ biết điểm của mình.

Nhưng bà vẫn biết.

Còn biết luôn điểm của chị.

Thứ hạng mẹ muốn, em lại không đạt .

Đùi… lại đau.

Về lại căn hộ, em nghe thấy ba gọi điện nhắc đến chị.

Em thấy rất khó chịu.

Chị ơi, chị xem… ba mẹ có tụi mình không?

Chắc là có nhỉ?

Dù gì tên tụi mình — Vân Dung, Nguyệt Hoa — cũng đẹp như thế kia mà.

Nhưng… sao ấy lại khiến em đau như ?

Có phải do em sai không?

Không, em nghĩ… lỗi ở họ.

Nhưng tại sao họ không bao giờ nhận ra cách dạy con của mình là sai?

Em rất muốn biết, mẹ thật sự đã “nuôi em trong giàu sang” chưa?

Còn ba, “nuôi chị trong khổ cực”, rốt cuộc có ích gì?

Chẳng lẽ con nhà khá giả thì không thể thi vào Hoa Đại?

Em không hiểu… thật sự không hiểu.

Nhưng em biết có một cách có thể chứng minh họ đã sai.

Và em muốn thử.

Chúc em may mắn đi nhé, chị.

Chúng ta, phải có một người sống thật tốt.

Về sau, hãy thay em… chăm sóc bản thân thật tốt.

Mang theo cả phần của em nữa.

— Nguyệt Hoa.

16

Nước mắt tôi ướt đẫm tờ thư.

Nét chữ mờ nhòe, loang ra từng vệt.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng Nguyệt Hoa hay là vì em vui vẻ, là vì em mạnh mẽ…

Nào ngờ sau nụ ấy lại là bao đau đớn kìm nén.

Tôi biết em không thích ngành quản trị, không ngờ đã ghét đến mức sinh lý cũng không chịu nổi.

Tôi thật sự… hiểu về em quá ít.

Em kéo tôi lên khỏi địa ngục, mà tôi lại không hề hay biết — em cũng đang ở trong đó.

Tôi nhặt một mẩu bánh quy dưới đất, bỏ vào miệng.

Nhai mãi, vị đắng cứ lan ra.

Vừa khóc, tôi vừa cẩn thận lượm từng miếng bánh vụn cho vào hộp.

Chính lúc này, ba mẹ đến.

Mẹ đã chẳng còn vẻ chỉn chu như mọi khi, vừa khóc vừa hét.

Ba cũng không khá hơn.

Nực là — họ cho rằng chính tôi đã em mình.

Tôi đưa bức thư của Nguyệt Hoa cho họ.

Đọc xong, cả hai ngã quỵ xuống, như thể mất đi trụ cột lớn nhất cuộc đời.

Tôi ôm lòng đầy oán giận, cố ra những lời đâm thẳng vào tim họ:

“Ba, mẹ, hai người đọc kỹ chưa? Rốt cuộc ai mới là người khiến em tự kết liễu?”

“Không phải con, mà là hai người. Là chính ba mẹ — những người em luôn gọi là ‘ba mẹ thân ’.”

Mẹ như mất hồn, lẩm bẩm:

“Mẹ xuất phát điểm là tốt mà… Mẹ chỉ muốn con bé giỏi hơn một chút… Như cũng là sai sao?”

Tôi đáp:

“Dù xuất phát điểm có tốt đến đâu… cũng không thể xóa bỏ sự tổn thương mà ba mẹ đã ra.”

Tôi sang ba — người nãy giờ vẫn im lặng:

“Ba, cách dạy dỗ của ba đúng là có kết quả.

Nhưng ba có biết không? Quan niệm nuôi con kham khổ ấy đã khiến lòng tự trọng thời thơ ấu của con bị giày xéo, khiến con lớn lên lúc thì mặc cảm, lúc lại ngạo mạn đến cực đoan.”

“Con chỉ muốn hỏi một câu:

Khi ba có đủ điều kiện tài chính, ba vẫn lựa chọn nuôi con như … thật sự là đúng sao?”

Ba cứng họng, không nên lời.

Tôi lại quay sang mẹ:

“Mẹ, con cũng muốn thay em hỏi mẹ một câu:

Những gì mẹ đã … có thể gọi là ‘nuôi dạy trong giàu sang’ không?”

17

Đèn phòng cấp cứu bật xanh.

Nguyệt Hoa phát hiện sớm, cấp cứu kịp thời.

Tính mạng không còn nguy hiểm, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.

Trái tim tôi cuối cùng cũng thả lỏng.

Nhưng vết cắt trên tay em… không thể là vô ích.

Ba mẹ tôi — cũng phải đau một lần cho đáng.

Tôi mẹ, lạnh:

“Mẹ à, mẹ có bao giờ nghĩ, cái gọi là ‘nuôi con trong giàu sang’ của mẹ chỉ là vẻ bề ngoài?”

“Vật chất mẹ có thể cho, thương thì thiếu đến cùng cực.”

“Nói trắng ra, mẹ cũng đang ‘nuôi con trong nghèo khổ’, chỉ là nghèo về tinh thần mà thôi.”

“Nói cách khác, suốt bao năm ba mẹ cãi nhau vì cách nuôi con, thực ra… hai người chẳng khác gì nhau.”

“Cho nên, chuyện em tự tử, người đẩy em tới bước đó — chính là mẹ.”

Mặt mẹ tái nhợt, tay run rẩy bám chặt lấy ba.

Nếu như ba mẹ thật lòng thương con cái, thì dù giàu hay nghèo — có gì khác biệt?

Tôi không thêm gì, quay lưng vào phòng bệnh.

Nguyệt Hoa nằm đó, mắt vẫn nhắm, môi trắng bệch.

Tôi khẽ vén áo em lên, bắp đùi em.

Bầm tím, lớp nọ chồng lớp kia.

Nước mắt tôi lại ứa ra.

Chúng tôi sống chung từng ấy thời gian, mà tôi lại chẳng hề nhận ra.

“Chị…”

18

Nguyệt Hoa đã tỉnh.

Ba mẹ đứng ngoài cửa, do dự không dám vào.

Tôi em, khẽ :

“Nếu em muốn, chị sẽ giúp em kiện mẹ vì đã bạo hành em suốt thời gian dài.”

Em ra ngoài, nơi mẹ đang khóc đỏ cả mắt, rồi khẽ:

“Thôi, dù gì bà cũng là mẹ em.”

Chẳng bao lâu sau, ông bà ngoại đến.

Họ trách ba mẹ tôi đã quá mù quáng.

Nhưng chuyện chia con ra nuôi kiểu “giàu – nghèo”, thật ra họ đã biết từ trước.

Ông bà :

“Khi nhà mẹ con gần sản, chính ba con là người gồng gánh vực dậy. Mà năng lực đó, ông ấy rèn giũa từ nghèo khổ mà ra. Vậy nên, chúng ta cũng chẳng dám xen vào chuyện ông ấy chọn cách dạy con ra sao.”

Còn mẹ tôi, đúng là vì cưng chiều mà thành ra như thế.

Họ không ngờ tư tưởng của bà đã lệch lạc đến , càng không biết bà đã tổn thương con suốt bao lâu.

Ông bà ngoại chỉ thở dài:

“Chúng ta thật sự đã nợ các cháu.”

Cuối cùng, nhờ ông bà đứng ra hòa giải, ba mẹ đồng ý buông tay, tôn trọng lựa chọn của chúng tôi.

Hai người trông như già đi cả chục tuổi.

Hy vọng họ thật sự đã nghĩ thông suốt.

Dù sao… họ cũng là những con người độc lập, không nên cứ xoay quanh chúng tôi mãi.

Dĩ nhiên, chúng tôi cũng .

Sau khi vết thương lành lại, Nguyệt Hoa rút khỏi trường kinh doanh, thi lại vào một học viện âm nhạc nổi tiếng thế giới.

Còn tôi, bắt đầu tiếp cận công việc ở công ty nhà họ Đường từ năm ba.

Khác với em, tôi thật sự thích ngành quản trị.

Và… tôi tiền.

Có lẽ vì từ nhỏ thiếu thốn đủ đường, nên tôi khát khao vật chất hơn ai hết.

Những xấp tiền dày cộm, chất thành đống, chỉ cần đặt đó không nhúc nhích — cũng đã cho tôi cảm giác an toàn.

Cuối cùng, tôi và Nguyệt Hoa đều đã chọn đúng con đường mình muốn đi.

19

Mười năm sau.

Nguyệt Hoa trở thành nghệ sĩ cello nổi tiếng cả trong nước lẫn quốc tế.

Còn tôi thì chính thức tiếp quản toàn bộ tập đoàn nhà họ Đường, từng bước đưa Đường thị phát triển lớn mạnh, trở thành một trong những doanh nghiệp hàng đầu cả nước.

Phía sau, ba tôi lại hét to:

“Gọi gì mà chị? Đó là mẹ con đấy!”

Người ngoài vào đều :

“Con nhà họ Đường đúng là sinh ra để rạng danh tổ tiên!”

Ba mẹ tôi thì rất thích nghe những lời tán dương như .

Nghe riết rồi chẳng biết thế nào lại thành… chuyên gia giáo dục.

Sau buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Đường thị, tôi vừa bước ra thì thấy ba mẹ mình.

Hai người mặt mày hớn hở, đang say sưa chia sẻ “kinh nghiệm nuôi con thành công” với người khác.

Vẫn giống hệt như ngày họ đến đón tôi từ làng về nhà mười năm trước.

Một phóng viên tiến đến phỏng vấn tôi:

“Cô nghĩ sao về quan điểm giáo dục mà ba mẹ vừa chia sẻ?”

Tôi đáp:

“Không thể áp dụng .”

Nhưng người cha mẹ thường chỉ tin vào điều họ nghĩ là đúng.

Luôn miệng rằng vì con, lại chẳng bao giờ chịu lắng nghe con mình thật sự muốn gì.

Tôi khép mắt lại.

Nghe

Mấy hôm trước, nhà họ Tần ở phía Tây thành phố cũng vừa sinh đôi.

— Hết truyện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...