Trăng Khuất Màn Mây – Chương 1

Chương 1

1.

Tôi quay đầu ba.

Cảm thấy nhẹ nhõm.

Trước đây tôi từng khuyên ba nên tái hôn, ông luôn từ chối vì sợ mẹ kế sẽ không đối xử tốt với tôi.

Mười tám năm sống cảnh gà trống nuôi con, thật sự rất vất vả.

Tôi chỉnh lại lời :

“Vậy… ba định khi nào cưới mẹ?”

Ba tôi sững người.

Đi tới, tặng tôi một cái bạt tai thương lên trán.

“Nói linh tinh gì đấy! Đó là mẹ ruột của con.”

Tôi ch .t lặng.

Nhìn ba, lắp bắp:

“Nhưng ba mẹ mất rồi mà…”

Từ nhỏ tôi đã dạy rằng mẹ tôi vì sinh tôi mà mất.

Mỗi khi nhớ mẹ, tôi đều thấy áy náy.

Luôn cảm thấy chính mình là lý do khiến mẹ rời xa thế gian.

Lúc ba đưa thư báo trúng tuyển cho mẹ tôi xong, ông mới từ từ kể lại toàn bộ sự thật.

Hóa ra mười tám năm trước, ba mẹ tôi xảy ra mâu thuẫn về việc nuôi con.

Mẹ tôi kiên quyết muốn nuôi con theo kiểu “dư dả”, còn ba lại tin rằng phải nghèo khó mới rèn ý chí.

Không ai nhường ai.

Cho đến khi mẹ tôi phát hiện mang thai đôi.

Họ mới đồng ý: mỗi người nuôi một đứa, theo cách của riêng mình.

Em tôi sinh ra yếu ớt, mẹ sợ con không chịu khổ, nên chọn nuôi em.

Ba tôi thì bế tôi rời thành phố, về quê sống.

Nghe xong câu chuyện, tôi phải mất một lúc lâu mới tiếp nhận nổi.

Tôi chẳng biết nên diễn tả cảm thế nào.

Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi đã nhận thư báo trúng tuyển vào trường đại học mơ ước.

Sáng nay, tôi còn hẹn ba tối sẽ cùng ăn lẩu, phải ăn cay thật cay.

Nhưng bây giờ tôi mới hiểu, ba tôi thật ra chẳng thiếu một bữa lẩu.

Thì ra, học phí không còn là nỗi lo.

Thì ra, tôi không phải đứa trẻ mồ côi mẹ.

Thì ra, tôi không phải con vịt xấu xí, mà là một con thiên nga trắng.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay… lẽ ra tôi nên thấy vui, đúng không?

Tôi đỗ Đại học Hoa Đô.

2

Ba tôi cho rằng ông đã hoàn thành “sứ mệnh” nuôi dạy con, nên quyết định cùng mẹ đón tôi về thành phố sống.

Tôi mình phải lên thị trấn báo nghỉ việc.

Sau kỳ thi đại học, tôi thêm trong một quán ăn để tiết kiệm tiền học.

Hôm nay sinh nhật tôi, chị chủ quán đặc biệt cho nghỉ.

Làm gì cũng phải có đầu có đuôi.

Chị chủ biết rõ hoàn cảnh của tôi.

Nên khi nghe tôi sẽ theo mẹ về, câu đầu tiên của chị là:

“Vân Dung, em với ba em không phải bị người ta lừa đấy chứ?”

Tôi không biết giải thích sao, chỉ lắc đầu .

Trên đường về, tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Đôi găng tay da đặt cạnh gối nổi bật hẳn lên.

Đó là món quà tôi mua hôm qua sau khi tan , định tối nay tặng cho ba.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, chắc ông chẳng cần nữa.

Tôi lặng lẽ nhét chúng vào balo, nhét mãi, nhét đến khi bị lớp áo quần đè lên, không còn thấy đâu nữa.

Lên xe, mẹ tôi chiếc cặp đã bạc màu vì giặt quá nhiều, mắt đỏ hoe.

“Con ngoan của mẹ, con vất vả rồi…”

Lời bà như viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, gợn một chút sóng… rồi lại lặng im.

Mẹ dịu dàng bảo:

“Dung Dung, mẹ đã chuẩn bị hết đồ đạc cho con ở nhà rồi, mấy thứ này không cần thì bỏ đi con nhé.”

Ba tôi đã lên xe trước, giờ cũng phụ họa theo lời mẹ.

Tôi ôm chặt cặp vào lòng, khẽ :

“Nhưng ba bảo phải tiết kiệm.”

Nghe thế, mẹ tôi lườm ba một cái.

Ba ngượng đỏ cả mặt.

Nhưng chỉ vài giây sau, xe vừa nổ máy, gương mặt ông đã lại sáng rực lên.

Ba bắt đầu thao thao bất tuyệt về kinh nghiệm nuôi dạy con cái.

Ông kể mình vì tôi mà chịu khổ, vì tôi mà từ bỏ bao cơ hội.

Ông , mười tám năm qua, tất cả là vì tôi.

Ông dốc lòng vì tôi.

Và tôi may mắn thay, không ông thất vọng.

Có nhà nào, có phụ huynh nào tận tụy như ông không?

Tôi nên biết ơn.

Tôi nên cảm , đúng không?

3

Nhà họ Đường ở vùng ngoại ô phía tây thành phố Giang Hải.

Từ lúc vào thành phố, biết bao điều mới lạ cứ ùn ùn kéo đến.

Tôi vừa hào hứng, vừa lo lắng.

Dù gì thì tôi cũng chưa từng rời khỏi thị trấn nhỏ quê mình suốt mười tám năm.

Vừa bước vào nhà, một lao đến ôm chầm lấy tôi.

Khuôn mặt ấy có vài nét giống ba tôi.

Chắc chắn đây là em sinh đôi mà tôi chưa từng gặp – Đường Nguyệt Hoa.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì có thứ gì đó mềm mềm, trơn trơn chạm vào tay.

Nhìn kỹ lại, tôi hoảng hốt lùi về sau, ngã nhào ra đất.

Một con rắn nhỏ đang ngoan ngoãn cuộn quanh cổ tay em ấy.

Tôi nổi da gà, toàn thân run rẩy.

Cổ họng nghẹn ứ, không phát ra nổi một âm thanh.

Khung cảnh chị em hội ngộ đã hoàn toàn bị hỏng bởi một con rắn.

Đường Nguyệt Hoa đứng đơ tại chỗ, lúng túng không biết gì.

Mẹ tôi vội đỡ tôi dậy, sau đó mắng em ấy một trận.

Nhưng ba tôi thì lại quay sang trách tôi:

“Đường Vân Dung, ba đã dạy con thế nào? Gặp chuyện phải bình tĩnh, không để lộ cảm . Con quên rồi sao?”

“Chỉ là rắn ngô thôi, không có đ/ộc.”

Phải, tôi không quên.

Chỉ là tôi chưa bao giờ kể, rằng tôi từng bị rắ/n cắn.

Hồi nhỏ, nhà tôi nghèo lắm.

Ba tôi là lao chính, sức khỏe yếu, không việc nặng.

Lẽ ra nhà tôi đủ điều kiện để hỗ trợ từ chương trình xóa đói giảm nghèo.

Nhưng ba tôi từ chối.

Ông bảo: “Nghèo vật chất thì , tuyệt đối không nghèo ý chí.”

Thế , thu nhập của ba chỉ đủ để sống qua ngày.

Muốn ăn uống đầy đủ hơn, tôi phải tự nghĩ cách kiếm tiền.

Nhưng một đứa trẻ bảy, tám tuổi, có thể chứ?

4

Nơi chúng tôi sống không có núi cũng chẳng có biển, nên đừng mơ đến chuyện dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển.

Bình thường chỉ có thể nhặt chai lọ, bìa giấy đem bán.

Mùa xuân thì hái chồi cây dương.

Mùa hè mò ve sầu chưa lột xác.

Mùa thu đem táo trong vườn sau ra chợ bán.

Còn mùa đông thì chỉ còn biết húp gió Tây Bắc.

Tôi bị rắn cắn vào mùa hè.

Ban đầu mò ve, tôi không có đèn pin, lại không cưỡng nổi sức hấp dẫn của tiền.

Dù gì thì ba con cũng một đồng, ba mươi con là mười đồng.

Mười đồng có thể mua một cân thịt.

Vì thế tôi thường tranh thủ lúc trời chưa tối để moi mấy con ve chưa kịp chui khỏi hang.

Sau khi trời tối hẳn, tôi sẽ lợi dụng ánh trăng, ánh đèn pin của người khác, hoặc đèn pha xe trên đường để nhận diện.

Ở tiệm tạp hóa trong làng, chiếc đèn pin rẻ nhất cũng tám đồng.

Lúc đó tôi đã tiết kiệm bảy đồng rồi.

Trời còn sáng, tôi đã moi hai con ve trong hang.

Chỉ cần thêm một con nữa thôi là đủ.

Nhưng hôm đó tôi thật sự quá xui, đến lúc trời tối đen vẫn không tìm con nào.

Trên đường về, khi thấy thứ gì đó đang bò trên cây, tôi mừng phát cuồng.

Tôi liền đưa tay ra bắt lấy.

Kết quả là bị cắn.

Tôi hét toáng lên, một thím trong làng cũng đang mò ve gần đó vội soi đèn pin qua.

Chỉ thấy một con rắn nhanh chóng bò vào sân nhà bên rìa rừng.

Thím ấy phì một tiếng, nhổ nước bọt lên vết thương của tôi.

Rồi bảo tôi rắn nhà không có độc.

Ban đầu tôi cũng định kể cho ba nghe chuyện bị rắn cắn.

Nhưng vừa về đến nhà, ba đã bắt đầu than thở, kể lể đủ chuyện đồng áng vất vả.

Rồi dặn đi dặn lại tôi nhất định phải học hành tử tế.

Không sống uổng phí như ba.

Tôi cứ định lại thôi, nhấc lên rồi lại đặt xuống, rốt cuộc vẫn không mở miệng .

Kể với ông rồi thì sao?

Chẳng qua lại thêm một người lo lắng mà thôi.

Thôi, bỏ đi.

Rắn nhà không độc mà.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi lại cảm thấy nó có độc.

Nếu không thì tại sao, mỗi lần thấy rắn, tim tôi lại co thắt như bị ai bóp chặt.

Vừa nghẹn, vừa sợ.

Để thoát khỏi cảm giác ấy, cuối cùng tôi cũng ra câu mà mười năm trước chưa từng thốt lên:

“Ba mẹ, mười năm trước, con từng bị rắn cắn.”

5

Mặt ba tôi cứng đờ.

Mẹ tôi hoảng hốt thấy rõ.

Và thế là, vì chuyện này, hai người lại cãi nhau một trận.

Sau đó nhất định kéo tôi đi bệnh viện kiểm tra toàn thân.

Tôi an ủi họ:

“Chỉ là rắn nhà thôi, không có độc.”

Nhưng họ lại sợ tôi để lại di chứng.

Cho đến khi tất cả chỉ số xét nghiệm đều bình thường, họ mới thở phào.

Còn tôi thì lại cảm thấy… mình có bệnh.

Nếu không thì vì sao, trước khi có kết quả, khi thấy gương mặt lo lắng, hoảng loạn của họ…

Tôi lại thấy vui?

Có một khoảnh khắc, tôi thậm chí đã mong con rắn năm ấy là rắn độc thật.

Nhưng trong lòng tôi, lại có một giọng không ngừng gào lên:

Ba vì muốn dạy dỗ tôi nên người, đã tính toán bao điều, tâm huyết biết bao.

Vậy mà tôi chẳng biết điều, còn dám oán trách trong lòng.

Chắc tôi… hỏng thật rồi.

Tôi nghĩ .

Có lẽ là thật.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...