10.
Một tuần sau, tại yến tiệc nhà họ Phong, giới thương nghiệp danh giá tề tựu đông đủ..
Quả nhiên lần này Tần Nhiễu đến trước, dắt theo Lâm Nhược Tâm – trán vẫn còn băng vết thương, khí thế lại y hệt lần trước, thậm chí còn cao hơn vài phần..
“Ơ kìa, Cô Tô, thật trùng hợp quá, lại gặp chị rồi.”.
Cô ta mỉm, lên tiếng đầy ẩn ý..
“Chị lại đến tìm kiếm cậu ấm nào trong giới thượng lưu đấy à? Trùng hợp ghê, em khá thân với Phong Dục, hay là… để em giúp vài lời, nhờ ấy giới thiệu cho chị vài người em út quen nhé?”.
Giọng điệu đắc ý, rõ ràng là cố ý khiêu khích..
Tôi chỉ lắc đầu, bất lực: “Lâm tiểu thư, sao em lại nông cạn đến mức như thế? Cứ cố ra vẻ gì?”.
Sắc mặt Lâm Nhược Tâm chợt biến, vừa thấy Tần Nhiễu đang bước tới, ta cúi đầu khẽ châm chọc:.
“Tô Dĩ Đường, rõ ràng chẳng còn ai để ý đến chị nữa, mà vẫn giữ bộ dáng tiểu thư cao quý, chị còn đang diễn cho ai xem thế?”.
“Đang gì ?” – Tần Nhiễu đến gần, liếc tôi rồi quay sang dịu dàng với Lâm Nhược Tâm..
“Nghe trước đây Cô Tô và A Nhiễu khá thân, nên em muốn chào hỏi chút thôi. Tiếc là Cô Tô hình như chẳng ưa gì em cả.” – Lâm Nhược Tâm giọng đáng thương..
Tần Nhiễu khẽ: “Chuyện cũ rồi, em đừng để trong lòng. Có người không thích em cũng không phải lỗi của em, không cần phải ép mình gì cả.”.
【Aaaa đáng quá trời! Vẫn là Tần Nhiễu mạnh mẽ và dịu dàng nhất! Phải thưởng cho ảnh là người đầu tiên “ăn thịt”!】.
【Chuẩn! Anh ấy vừa nữ chính vừa dám chống lại nữ phụ! Chính trực, bảo vệ, thương – đích thị nam chính số một!】.
Đón lấy ánh mắt khiêu khích đầy tự mãn của Lâm Nhược Tâm, tôi chỉ lạnh nhạt liếc qua Tần Nhiễu, xoay người bỏ đi..
Ngay lúc đó, tôi bắt gặp cậu ấm nhà họ Triệu – người từng trò chuyện vui vẻ với tôi ở tiệc trước. Nhưng hôm nay, trên mặt cậu ta lại đầy vết thương lạ lùng, vừa thấy tôi liền như chuột gặp mèo, vội vàng tránh đi..
Tôi khẽ nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, quay đầu lại..
Phong Dục xuất hiện..
Lâm Nhược Tâm nhân lúc Tần Nhiễu đang bị những người khác bắt chuyện, liền chủ bước đến, nụ ngọt ngào trên môi:.
“A Dục, hôm nay yến tiệc nhà thật long trọng. Em vui lắm khi mời tới đấy!”.
Phong Dục lập tức biến sắc, giọng lạnh lùng: “Lâm tiểu thư, giữ khoảng cách, đừng lôi kéo lung tung.”.
Lâm Nhược Tâm khựng lại, sắc mặt tái đi..
Phong Dục đã nhanh chóng bước về phía tôi, vừa thấy vẻ mặt bình tĩnh của tôi, ánh mắt chợt rối loạn: “Chị…”.
Đúng lúc đó, Tần Nhiễu vừa quay lại, vừa hay trông thấy cảnh Phong Dục lạnh nhạt với Lâm Nhược Tâm, sắc mặt cứng đờ..
Lâm Nhược Tâm lập tức đổi gương mặt, tỏ vẻ tủi thân như bị uất ức..
Tần Nhiễu trừng mắt Phong Dục, rồi dắt theo Lâm Nhược Tâm bước lại gần..
Phó Nam Trầm và Thẩm Triết Việt cũng lần lượt tiến lại..
“A Dục, sao em lại chuyện với Tiểu Tâm Tâm như ?” – Tần Nhiễu mở miệng liền chất vấn..
Lâm Nhược Tâm cắn môi, nhẹ nhàng lên tiếng: “A Nhiễu, chắc Phong Dục không cố ý đâu… Chỉ là em không biết Cô Tô đã gì với ấy mà khiến ấy thay đổi thái độ đột ngột như …”.
“Cô Tô, chị thật sự ghét em đến thế sao?”.
Tần Nhiễu tôi, nửa thật nửa giễu: “Chị Đường Đường, sao chị cứ đối đầu với em nhỏ của bọn em mãi thế? Không giống chị chút nào nha.”.
“Tần Nhiễu, im ngay.” – Phong Dục nghiêm giọng, lạnh lùng cắt lời..
11.
Tần Nhiễu khựng lại một giây, sau đó nhạt đầy châm biếm:.
“Chậc, em đang bênh vực chị Đường Đường đấy à? Chị Đường Đường cái gì cũng có rồi, cần gì em phải lên tiếng thay?”.
“Tiểu Tâm Tâm yếu đuối lại thiện lương như thế, mà vẫn phải chịu ức hiếp từ đại tiểu thư, em còn như , chẳng phải tổn thương lòng người ta sao?”.
Lâm Nhược Tâm lập tức ra vẻ yếu mềm đáng thương, ánh mắt ngập nước như thể đang nhẫn nhịn lắm..
“Nhưng không sao, em còn có Nam Trầm và Triết Việt đau lòng thay cho mình.”.
“Dù thế nào cũng không thể để người khác lấn lướt .”.
Tần Nhiễu khẩy, lời lẽ như cảnh cáo:.
“Ai dám ức hiếp Tiểu Tâm Tâm thêm nữa, đừng trách tôi không nể mặt cũ mà ra tay không khách sáo.”.
Ánh mắt đắc ý của Lâm Nhược Tâm không che giấu nổi, vẻ mặt hân hoan như thể đã giành chiến thắng, tôi bằng ánh mắt khinh bỉ rõ rệt..
Phong Dục liếc ba người đối diện, nhếch môi cợt: “Tần Nhiễu——”.
Tôi lập tức đưa tay kéo Phong Dục lại, đồng thời liếc sang Tần Nhiễu một cái..
Phó Nam Trầm và Thẩm Triết Việt vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh, không một lời..
Tần Nhiễu nuốt khan một cái, rồi đưa tay ôm vai Lâm Nhược Tâm, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo..
Dòng chữ bay lại lướt qua:.
【Trời ơi, Tần Nhiễu đúng là bá đạo nam chính số một! Luôn bảo vệ nữ chính tận !】.
【Hiện tại nữ phụ có mỗi Phong Dục thôi thì có là gì? Sớm muộn gì ta cũng sẽ nhận ra người mình là nữ chính thôi!】.
【Cố lên nữ chính ơi! Mau thu phục hết cả bốn , để nữ phụ không còn kiêu căng nữa! Đừng để ta cứ tỏ ra thanh cao như thế mãi!】.
【Đúng rồi! Cô ta chỉ là một nữ phụ độc ác bị ghét bỏ, dựa vào đâu mà luôn bình tĩnh tao nhã thế chứ?!】.
Đúng lúc ấy, Phong lão gia bước lên sân khấu..
Tôi ra hiệu với Phong Dục, em liếc Tần Nhiễu một cái đầy khinh bỉ, rồi nắm lấy tay tôi, cùng đi lên bục..
Phong lão gia cất giọng trang nghiêm:.
“Hôm nay cảm ơn mọi người đã tới dự tiệc của nhà họ Phong. Tại đây, tôi xin công bố một chuyện vui.”.
“Con trai tôi – Phong Dục, và tiểu thư nhà họ Tô – Tô Dĩ Đường, hôm nay chính thức đính hôn.”.
“Tháng sau tổ chức hôn lễ. Mong quý vị khi đó nhớ đến dự và chúc phúc.”.
Bạn thấy sao?