Tôi chằm chằm vào video trong máy tính, cảm thấy mềm lòng, vẫn lạnh lùng lên tiếng:
“Chu Diên, hãy rõ chuyện vu khống tôi, sau này chúng ta không ai nợ ai.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi bỗng bật lớn:
“Cô bị dọa đến ngu người rồi à? Còn dám ra lệnh cho tôi.”
“Nghe đây, tôi cố để dân mạng công kích đấy, cho dù có quỳ xuống cũng đừng hòng tôi bênh vực .”
“Cuối cùng nhắc nhở , ngày mai đừng có xuất hiện gần bệnh viện, xui xẻo lắm, tôi không muốn bị ảnh hưởng khi đi chữa bệnh.”
Cúp máy xong, tôi lập tức đăng video giám sát lên mạng, ngay lập tức leo lên bảng hot search.
Tiêu Cảnh Trần cũng lên tiếng, tự nhận mình chính là “họa sĩ hạng ba” mà Chu Diên từng nhắc tới.
“Tôi nhắc lại lần nữa, tranh của Chu Diên chỉ là rác rưởi!”
Khán giả trong livestream của Chu Diên đồng loạt cầu ta giải thích, nếu không sẽ đòi hoàn tiền.
【Chủ kênh đừng giả chết, mau lên tiếng.】
【Tôi tin tưởng đấy, mau lên tiếng dập tắt bọn họ đi.】
Chu Diên gửi tin nhắn cầu xin tôi xóa video:
“Vi Vi, đây là tiền cứu mạng của tôi, tôi sắp chết rồi, xin giúp tôi đi.”
“Được thôi.”
Chu Diên vui mừng khôn xiết.
Tôi liền lạnh lùng tiếp:
“Đợi đến ngày chết, tôi sẽ trang điểm miễn phí cho nhé.”
Chương 9
Chu Diên vẫn không dám ra mặt giải thích, livestream nhanh chóng bị khóa.
Người mua đồng loạt cầu hoàn tiền, toàn bộ số tiền mà ta dự định dùng để chữa bệnh cũng bị trả lại.
【Đúng là rác rưởi, còn mặt mũi nào mà livestream nữa.】
【Nếu ném hai người này xuống sông, cả nước có chuyện để buôn dưa lê rồi.】
【Hai người này khóa chặt lại đừng xuất hiện nữa, đừng cho ai.】
Dân mạng kéo đến cổng nơi tôi việc, tặng cờ ghi lời xin lỗi.
Họ dọn sạch rác trong cửa hàng đồ tang lễ của tôi, đền bù thiệt cho những thứ đã bị hỏng.
Họ còn quảng bá cửa tiệm của tôi trên mạng, nhiều hot blogger cũng tranh thủ đến quay clip khen ngợi.
“Sau này có dịp nhất định sẽ đến ủng hộ.”
“Tốt nhất là không có dịp ấy thì hơn.”
Mọi người nghe tôi , biết tôi không giận nữa, liền ồ lên.
Nhờ sự tuyên truyền của dân mạng, cửa hàng của tôi trở nên nổi tiếng, trở thành “cửa tiệm tang lễ nổi tiếng trên mạng”.
Khách hàng trong thành phố đổ xô đến mua đồ tang lễ, thậm chí còn có người từ nơi khác đến.
Chu Diên nhắn tin cho tôi:
【Hứa Tri Vi, tôi đã thế này rồi mà còn tôi! Tại sao lại đăng video? Tại sao phải hủy hoại cuộc sống của tôi?】
Tôi không đáp lại.
Lãnh đạo tìm đến tôi, muốn thăng chức cho tôi, tôi kiên quyết từ chối.
“Vi Vi à, thăng chức em sẽ không phải tuyến đầu nữa, sẽ bớt bị người ta khinh miệt hơn.”
“Tôi không thấy công việc này có gì sai, người khác nghĩ sao chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Hơn nữa, tôi còn phải trang điểm cho một người, không thể nuốt lời.”
Tôi rạng rỡ.
Vài ngày sau, Chu Diên nhờ người nhắn lại với tôi, bệnh bạch cầu của ta đã vào giai đoạn cuối, không còn cứu nữa, ta muốn gặp tôi lần cuối trước khi chết.
Tôi tranh thủ ghé thăm bệnh viện.
Chu Diên mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, xung quanh không có lấy một bóng người.
Tôi đặt túi hoa quả lên chiếc tủ đầu giường trống trơn.
Chu Diên cầm lấy một quả lê cắn một miếng, nước mắt rơi lã chã:
“Em vẫn nhớ thích ăn lê à.”
“Cảm ơn em đã đến thăm .”
Tôi quanh không thấy bóng dáng Giang Vãn đâu.
Hỏi ra mới biết, Giang Vãn đã ôm hết tiền của ta bỏ trốn.
Chu Diên toàn thân run rẩy, vừa ăn lê vừa rơi nước mắt, đột nhiên bị sặc, ho sặc sụa.
Tôi vỗ lưng giúp ta, giúp ta thở lại bình thường.
Anh ta nắm chặt tay tôi, ngồi bệt xuống đất khóc nức nở:
“Vi Vi, xin lỗi em, tất cả là lỗi của , đã mê muội, có lỗi với em.”
“Nếu biết trân trọng em, chắc chúng ta đã hạnh phúc rồi.”
Tôi đỡ ta nằm lại trên giường, mỉm :
“Thôi, chuyện đã qua rồi.”
Chu Diên lắc đầu, như chợt nhớ ra điều gì đó:
“Không! Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!”
Bạn thấy sao?