Giang Vãn thất vọng ta:
“Anh Chu, tranh của thật sự đáng tiền không đấy?”
Chu Diên ngượng ngùng cúi đầu, không dám gì.
Thực ra tranh của ta chưa từng bán , Cố Thâm là người duy nhất muốn mua.
Đúng lúc này, có người bước tới quầy tranh, xem xét tỉ mỉ.
Giang Vãn vội vàng thêm hai số 0 vào bảng giá, từ 200 đổi thành 20.000.
Người đó tranh hồi lâu rồi tức giận chửi rủa:
“Vẽ cái thứ rác rưởi gì đây mà cũng dám bày ở nhà tang lễ chắn lối đi.”
“Nhỡ trễ việc tiễn biệt cha tôi, các người chịu trách nhiệm nổi không?”
Sau đó ông ta lịch sự bước đến trước mặt tôi, bắt tay:
“Cô Hứa, việc của cha tôi xin nhờ , nhất định phải tiễn ông cụ đi thật trang trọng.”
Ông ta chính là họa sĩ nổi tiếng của thành phố – Tiêu Cảnh Trần.
Giang Vãn Chu Diên bằng ánh mắt nghi ngờ:
“Chu Diên, không lẽ lừa tôi? Tranh của thật sự có ai mua không đấy?”
Chu Diên không dám trả lời ta, liền trút giận sang tôi:
“Hứa Tri Vi, người đó chắc chắn là do đến diễn trò để nhục tôi!”
“Tôi rồi, sao chẳng ai mua tranh, chắc chắn là âm thầm đám, và cái nghề của đều thật bẩn thỉu, ghê tởm!”
Sau đó ta lớn tiếng hét, kêu mọi người đừng để tôi lừa.
“Hứa Tri Vi chỉ là một người trang điểm cho người chết bẩn thỉu, chỉ biết kiếm tiền từ xác chết, ta không hiểu gì về hội họa cả, mọi người đừng tin lời ta!”
Những nhân viên nhà tang lễ nghe Chu Diên , ai nấy đều bực tức, vây quanh ta:
“Anh ai bẩn thỉu hả?”
Chu Diên nhận ra mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi:
“Không phải các người, bẩn thỉu chỉ là Hứa Tri Vi thôi.”
Tôi là người giỏi nhất trong nghề trang điểm cho người đã khuất, bị như , những người khác càng thêm bức .
Đúng lúc đó, một giọng lười biếng vang lên:
“Anh nghĩ tôi hiểu về hội họa sao?”
“Tôi thấy tranh của chỉ là rác rưởi.”
Chương 6
Chu Diên quay về hướng phát ra giọng , là Tiêu Cảnh Trần, rồi lập tức lên :
“Anh biết cái gì chứ, Hứa Tri Vi bao nhiêu tiền? Tôi trả gấp đôi.”
Giang Vãn cũng đứng bên cạnh nhạt:
“Anh Chu, đừng vạch trần họ mà, xem hai con hề diễn kịch cũng vui đấy.”
Một vài người qua đường không hiểu chuyện nghe , liền lên tiếng chỉ trích tôi:
“Không hiểu thì đừng tỏ vẻ hiểu biết, một người trang điểm cho người chết thì biết gì về nghệ thuật.”
“Đây là đang bóp nghẹt một nghệ sĩ đấy.”
“Tiểu tiên nữ ngoài hóa trang thì còn biết gì nữa?”
Tôi cố gắng giải thích với mọi người, không ai chịu nghe, tất cả đều nhạo tôi.
Chu Diên thấy thì vui vẻ, tiếp tục chỉ trích tôi:
“Cô ấy là cũ của tôi, sau khi chia tay cứ tìm đủ cách tôi để tôi quay lại với ta.”
Đám đông vây quanh mắng tôi thậm tệ.
Mắng xong lại quay sang an ủi Chu Diên:
“Chàng trai trẻ, loại phụ nữ này chia tay là đúng rồi, bên cạnh cậu xinh đẹp hơn, tốt bụng hơn, cũng coi như là phúc trong họa.”
Tiêu Cảnh Trần đứng chắn trước mặt tôi, lạnh lùng đám đông:
“Tôi là Tiêu Cảnh Trần, tôi thấy Hứa rất có tố chất nghệ thuật, ít nhất còn hơn tất cả các người ở đây.”
Mọi người vội lấy điện thoại tra tên , thấy là họa sĩ nổi tiếng, lập tức ngượng ngùng trừ, không dám gì thêm.
Tôi tranh thủ giải thích về mối quan hệ giữa tôi và Chu Diên.
Sau khi biết là Chu Diên chủ chia tay tôi, đám đông quay sang giáo huấn ta:
“Sao không sớm là cậu chẳng biết vẽ, đúng là gã giả tạo.”
“Trà nam đi với trà nữ, đúng là cặp đôi hoàn hảo.”
“Muốn chết thì chết đi, đứng chặn trước cửa nhà tang lễ gì, chết đi cho lẹ.”
Chu Diên bị mắng đến đỏ bừng mặt, tức giận hét lên:
“Tôi đứng đây thì sao, một đám người kiếm tiền từ xác chết mà dám dạy đời tôi à.”
Chu Diên hết mở miệng đóng mở miệng đều đến “xác chết”, khiến gia quyến của người đã khuất tức giận.
Tiêu Cảnh Trần dẫn đầu, lôi hai người bọn họ ra ngoài và cho một trận.
Giang Vãn ngã trên đất, quần áo lấm lem, vừa khóc vừa :
“Là Chu Diên chửi mà, sao các người lại đánh tôi, đi đánh ta ấy.”
Chu Diên nghe , ta đầy thất vọng.
Giang Vãn ta, ngẩng đầu tát cho một cái:
“Tất cả là tại đồ vô dụng như , tôi thành ra thế này, chị Hứa không cần là đúng rồi.”
Chu Diên cúi đầu, không một lời.
Tôi thấy ta thật thảm , lấy ra một gói khăn giấy đưa cho .
Anh ta tức giận ném thẳng khăn giấy vào mặt tôi.
Bạn thấy sao?