Trần Vi – Chương 6

6

Nhưng lớp học lại miễn phí nên không giống với lớp 12 bình thường.

Bầu không khí học hành rất tệ, trong giờ học ồn ào náo loạn, giáo viên cũng chẳng mấy quan tâm.

Mới học nửa tháng thì lại đổi giáo viên chủ nhiệm mới.

Hôm giáo mới bước vào lớp, đám con trai trong lớp lập tức náo loạn cả lên.

ấy thật sự rất xinh đẹp, vạt váy xanh nhạt còn rực rỡ hơn cả những tán lá mùa hè ngoài cửa sổ.

Cô ấy viết lên bảng, từng nét một rõ ràng, từng chữ như khắc vào mắt người :

Tống Niệm Từ.

09

Ồ, của An Thành.

Người con nổi tiếng là xuất thân danh giá, xinh đẹp, là nữ thanh niên trí thức, học cùng trường đại học với An Thành, giờ lại trở về cùng một thành phố.

Mọi người đều , họ là một đôi trai tài sắc, trời sinh xứng đôi.

Trước đây, vì An Thành, không ít người mang tôi ra so sánh với ấy.

Nhưng có gì để mà so sánh cơ chứ?

Dù là xuất thân, học vấn, diện mạo hay cách ăn , giữa tôi và ấy là một khoảng cách như vực sâu không thấy đáy.

Sự xuất hiện của ấy khiến đầu óc tôi rối như tơ vò.

Trong lớp không tập trung học , đến lúc thi cũng chẳng viết nổi gì ra hồn.

Kỳ kiểm tra đánh giá đầu tiên của lớp ôn thi lại, tôi xếp gần cuối lớp.

Trời mới biết, khoảnh khắc thấy kết quả, tôi vừa hối hận vừa hoảng loạn đến mức nào.

Nhất Phiến Băng Tâm

Hối hận vì mình lại dễ dàng bị cảm chi phối như .

Hoảng loạn vì kết quả tệ như thế, sao đối mặt với giáo Vương, sao thẳng vào An Quỳnh và An Nhiên — những người đã hết lòng ủng hộ tôi quay lại trường học?

Ngày công bố điểm, Tống Niệm Từ gõ nhẹ lên bàn học của tôi, bảo tôi ra ngoài chuyện.

“Xin lỗi.”

Ở góc hành lang trường học, Tống Niệm Từ cúi người thật sâu, hướng về tôi xin lỗi.

Tôi hoảng loạn đến mức lắp bắp không nên lời, không biết phải sao.

Nhưng ấy nhẹ nhàng : “Thật sự xin lỗi. Lúc đầu, tôi không biết An Thành đã có vị hôn thê.

“An Quỳnh với tôi rằng, là em đã thay ông nội An chăm sóc ấy và em em trai ấy đến lớn. Mấy năm qua gửi quần áo, tem phiếu thịt lên trường cho An Thành, cũng là em, đúng không?”

Tôi im lặng không gì.

Cô ấy mỉm , nét mặt đã rất nhẹ nhõm và bình thản.

“Tôi và ta đã chia tay rồi. Một người đàn ông không có trách nhiệm như , thật sự không xứng với tôi.

“Tất nhiên, cũng không xứng với em.”

[ – .]

“Em biết không, lúc mới biết đến sự tồn tại của em, tôi còn từng nghĩ, nếu An Thành đã chia tay rồi, chi bằng tôi cứ giả vờ không biết. Anh ta đối xử với tôi cũng không tệ, nếu cưới nhau chắc cũng sống ổn.”

Tôi bị lời ấy cuốn hút, không kìm sang.

“Nhưng khi ta đưa tôi về nhà, tôi thấy hai đứa trẻ dạy dỗ tử tế, sân nhà gọn gàng sạch sẽ, trên bàn ăn trải tấm khăn có viền hoa, đệm ngồi ghép từ nhiều mảnh vải vụn.

“Ngôi nhà đó, từng góc nhỏ… đều mang dấu vết của em.”

“Lúc đó tôi mới hiểu, ta không phải vốn dĩ đã tốt như , mà là vì có người âm thầm gánh vác phía sau, nên ta mới có thể tỏ ra tốt đẹp ở bên ngoài.”

Cổ họng tôi nghẹn lại, vành mắt cũng không hiểu sao bắt đầu nóng lên.

Tống Niệm Từ nắm lấy tay tôi.

Tay ấy mềm mại và ấm áp, đối lập hoàn toàn với đôi tay đầy chai sạn của tôi.

“Tôi là vì thấy tên em trong danh sách học lại, nên mới xin với trường để giáo viên chủ nhiệm lớp này.

“Vì , xin em nhất định… hãy học thật tốt.”

Ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc đen nhánh của ấy, trong mắt có sự kiên định, có sự quan tâm, và cả một chút hổ thẹn.

Chỉ duy nhất… không hề có sự khinh thường hay miệt thị.

Sự hổ thẹn và ăn năn mà tôi chưa từng thấy trong mắt An Thành, thì lại tôi thấy rất rõ trong mắt ấy.

An Thành, thật đáng chết.

“Anh ta thật sự không xứng với chị.” Tôi .

“Phụt.” Một tiếng bật bật ra, Tống liền bật .

10

, lớp ôn thi lại vẫn chẳng dễ dàng gì.

Lý Thượng Từ học khối tự nhiên, nên một nửa trong đống ghi chép của cậu ấy là tôi chẳng dùng .

May mà tôi tuy không quá thông minh, lại rất siêng năng.

Mỗi sáng bốn giờ, bất kể mưa nắng, tôi đều dậy học từ vựng tiếng Anh.

Cô quản lý ký túc xá sớm đã quen mặt tôi, có những hôm tôi học khuya ở lớp, về muộn vẫn không quên giúp xách hai ấm nước nóng.

Biết tôi chăm học, lén đưa tôi một chiếc chìa khóa cửa ký túc xá, để tôi có thể ra rừng cây nhỏ học vào sáng sớm.

Khu đó vắng vẻ, chẳng mấy người lui tới, tối đen như mực, cứ như có thể giấu ma quỷ.

Nhưng tôi không sợ.

Tôi từng gặp những con người còn đáng sợ hơn cả ma, sao phải sợ mấy thứ này?

Tôi lấy khí thế hát quốc ca ra để học, đọc to, ghi nhớ lớn tiếng, cho đến khi từng ký tự bé xíu như con nòng nọc kia khắc sâu vào trong đầu mới chịu dừng lại.

Cô Tống lập cho lớp tôi một kế hoạch ôn tập cực kỳ nghiêm ngặt.

Tôi học lực yếu, nên buổi tối cũng không về, ở lại luôn ký túc giáo viên, dặn tôi có gì không hiểu thì bất cứ lúc nào cũng có thể sang tìm .

Từ mùa hè ve kêu inh ỏi, đến khi gió thu bắt đầu se lạnh.

Lớp ôn thi bắt đầu đi nửa chặng đường, thì kỳ thi lần hai cũng đến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...