Trần Vi – Chương 2

2

Nhưng giờ đây, ông lại mở lời… muốn thay An Thành hủy bỏ hôn ước với tôi.

“Vi Vi à, bác biết cháu là đứa trẻ tốt, bao năm nay đã vất vả ngược xuôi vì nhà họ An.”

“Nhưng mà—” giọng ông đột nhiên đổi sang nghiêm túc, “cháu cũng biết đấy, bây giờ người ta khuyến khích tự do đương, đâu thể ép buộc người khác uống nước nếu họ không muốn, đúng không? Bác cũng không thể bắt ép An Thành lấy cháu .”

Thấy tôi không đáp lời, ông bác lại tung thêm một đòn nặng tay.

“Huống chi, An Thành nhà chúng tôi tốt xấu gì cũng là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng. Còn cháu thì chưa học hết cấp ba, chỉ là công nhân tạm thời, sau này cũng chẳng giúp đỡ gì cho An Thành, điều kiện hai bên không tương xứng.

“Lần này bác về tỉnh, sẽ tìm giúp cháu một thanh niên tử tế ở nhà máy thép, như cũng coi như nhà họ An không thiệt thòi gì cháu.”

Tôi sang An Nhiên.

An Quỳnh nóng tính, nên sớm đã bị tôi sai ra ngoài mua đường đỏ.

An Nhiên lóc cóc chạy từ gian chính ra, mang theo một quyển sổ nhỏ, bên trong ghi kín đặc những con số, từng khoản từng khoản, đều là số tiền tôi đã bỏ ra cho nhà họ An suốt những năm qua.

Nhất Phiến Băng Tâm

Tem thịt phát mỗi tháng ở xưởng dệt, hơn nửa đều đổi thành loại dùng toàn quốc, rồi gửi đến trường học của An Thành.

Tem vải thì tích lại, mỗi quý may một bộ quần áo mới, nhờ chồng dì Chu khi vào thành phố mang theo cho An Thành.

Nuôi một đứa con trai đang tuổi lớn là tốn nhất, số tem lương thực và tem thịt còn lại trong nhà gần như đều dồn cho hai em An Quỳnh và An Nhiên.

Bao năm nay, tôi gồng gánh cả nhà họ An, để An Thành học đại học, còn hai đứa nhỏ cũng không chệch hướng, chăm chỉ học hành.

Tương lai của chúng đều tươi sáng.

Tôi không nợ gì họ cả.

Ngược lại, chính nhà họ An… nợ tôi rất nhiều.

Sắc mặt bác họ nhà họ An trông vô cùng khó coi.

“Cô cứ khăng khăng tính toán mấy chuyện này, thì thật là chẳng ra sao cả!”

Tôi hít một hơi thật sâu.

Từ lúc bước vào cái sân này đến giờ, An Thành vẫn không lấy một lời.

“An Thành, thấy số tiền này… có nên trả lại cho tôi không?”

Từ nhà bên vọng sang tiếng cãi vã, chồng dì Chu thế nào cũng không ngăn nổi bà, bà giẫm lên một viên gạch, thò đầu qua bức tường.

“An Thành, cậu còn biết xấu hổ không? Ngày xưa ông nội cậu đính hôn cho cậu với Vi Vi, cậu cũng gật đầu đồng ý, giờ thì co đầu rụt cổ, không dám ra mặt, cậu là con rùa rụt cổ hay con tôm chân mềm ?

[ – .]

“Cậ lại người xem, từ đầu đến chân, có thứ nào không phải do Vi Vi sắm sửa? Giờ thì cậu có công việc tốt, ăn mặc bảnh bao, diện mấy bộ đồ Vi Vi mua để đi cặp kè với đứa con khác, da mặt cậu dày đến mức nào mới không thấy nóng rát hả?”

Tôi về phía An Thành.

Anh ta đứng dưới nắng, dáng người thẳng tắp, gương mặt khôi ngô, vẫn giống hệt năm xưa khi ông nội An nắm tay chúng tôi đặt vào nhau, mặt mày rạng rỡ : “Được rồi, thành đôi rồi.”

Nhưng cái khác là, giờ đây ánh mắt ta lẩn tránh, môi mấp máy, do dự mấy lần cũng không ra nổi một chữ.

Cho dù hôm nay ta không mời ông bác đến, tôi cũng sẽ tìm ta chuyện.

Năm đó tôi còn nhỏ, chưa có chính kiến.

Ông nội An hết lần này đến lần khác than vãn, trong nhà không có tiền cho hai đứa cùng học cấp ba, An Quỳnh nghịch như khỉ, khó dạy bảo, An Nhiên đen đúa, gầy gò, thấp bé, trên đường tan học luôn bị người ta kéo tóc bắt nạt.

Rồi ông sang tôi.

Tôi không chịu nổi ánh mắt đó, lòng mềm nhũn, miệng liền buột ra:

“Hay là… cháu nghỉ học .”

Lời còn chưa dứt, tôi đã hối hận rồi.

Tiếc rằng cung đã giương thì không thể thu lại tên, những năm sau đó tôi cứ như bị mắc kẹt trong nhà họ An, chăm lo người già, nuôi dưỡng trẻ nhỏ, hết ngày này qua ngày khác, năm này sang năm khác, chẳng thấy điểm dừng.

Thật là một bước sai, sai cả đời.

Cuối cùng An Thành cũng mở miệng:

“Trần Vi, em đừng loạn nữa.”

03

Làm loạn?

Vậy mà gọi là loạn sao?

“An Thành, hoặc là trả tiền, hoặc lát nữa tôi sẽ đến thẳng cơ quan .

“Tôi sẽ hỏi lãnh đạo tại sao lại dung túng một nhân viên đã có vị hôn thê mà còn đi cặp kè với người khác, rồi hỏi cả của , xem ta có biết là đã có hôn ước ở quê hay không!”

Bao nhiêu năm nay, tôi đã nhượng bộ không biết bao nhiêu lần.

Nhường cơ hội duy nhất học cấp ba cho An Thành, nhường tem phiếu thịt cho mấy đứa nhỏ, mang danh không rõ ràng mà đi đưa tiễn ông nội An… tôi đã nhường hết lần này đến lần khác.

Nhưng giờ đây trong lòng tôi có một giọng rất rõ ràng:

Nếu lần này tôi còn tiếp tục nhượng bộ, thì tôi sẽ mãi mãi chìm trong vũng bùn, cả đời này cũng không thể ngẩng đầu lên !

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...