Chỉ vài ba câu, An Thành đã bị dọa đến mức sợ mất mật, sợ mình không kiếm tương lai lại còn bị mang tiếng ép gả trẻ vị thành niên.
Thực ra thời đó, con chưa đến mười tám đã bị gia đình sắp đặt kết hôn là chuyện thường.
Nhưng trưởng đồn Lý biết rõ, An Thành từng đi học, từng mở mang đầu óc, là một kẻ tự cho mình hơn người, càng sợ mất danh tiếng, càng dễ bị dọa.
Trưởng đồn Lý vừa rời đi, tôi lập tức đến nhà họ An.
Nơi mà tôi từng thề rằng cả đời sẽ không bao giờ quay lại, vì em trai và em tôi, tôi vẫn quay về.
Chỉ khác là, lần này tôi mặc bộ đồ đẹp mua bằng tiền mừng của chị khóa trên đưa cho, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, tay xách theo túi xách nhỏ, hoàn toàn khác xa hình ảnh người đàn bà nội trợ mà An Thành từng khắc sâu trong lòng suốt những năm qua.
Điều quan trọng nhất là, giờ đây trên người tôi tràn đầy tinh thần phấn chấn, tràn đầy sinh khí.
Tôi không khác gì những người đến Thâm Quyến kiếm tiền, thậm chí trong mắt tôi còn ngập tràn khát vọng với tiền tài và tương lai mà không hề che giấu.
An Thành thấy tôi, mặt có chút lúng túng, ta vẫn giở lại chuyện cũ, mặt dày không biết xấu hổ:
“Trần Vi, em về đi, chúng ta kết hôn.”
Tôi lặng lẽ ta:
“An Thành, còn nhớ năm xưa ông nội An trong nhà chỉ đủ tiền cho một người học cấp ba, lúc đó đã với tôi những gì không?”
Nhà họ Trần và nhà họ An là hàng xóm lâu năm.
Tôi và An Thành cũng coi là quen biết từ nhỏ.
Những năm tháng tuổi trẻ rung , trong lòng tôi cũng từng vẽ nên hình bóng của .
Anh ta đỏ mặt lên, yết hầu lăn lên lăn xuống, lại không nên lời.
Tôi từng chữ từng chữ rõ ràng:
“Anh , ba mẹ tôi mất sớm, thật sự rất thương tôi. Nếu có thể, cũng muốn tôi đi học. Nhưng nhà quá nghèo, tiền đã dùng để chữa bệnh cho ông nội An rồi, cũng hết cách.
“Thế có biết hôm tôi bị bí thư xưởng dệt đình chỉ công việc, ông ta đã gì với tôi không?”
An Thành hít sâu một hơi.
“Bí thư , sau khi ba mẹ tôi qua đời, ngoài khoản tiền trợ cấp của ba tôi, nhà máy còn quyên góp thêm một khoản riêng, dùng học phí và sinh hoạt phí cho tôi đến khi trưởng thành. Và khoản tiền đó, ông ấy đã tự tay giao cho ông nội An.”
“Cho nên, An Thành, không chỉ là kẻ hèn hạ, mà còn cướp mất năm năm tuổi xuân của tôi, chặt đứt đôi cánh bay lên của tôi.”
An Thành lắp bắp:
“Không phải … là ông nội…”
“Hừ, các người ích kỷ, dùng đạo đức để trói buộc tôi suốt bao năm trời. Cuối cùng khi chê tôi không còn giá trị, các người bịa đặt lời đồn, rồi tìm cớ hủy hôn.
“Anh vô trách nhiệm với em trai em , vô vô nghĩa với tôi, thêm một câu với thôi cũng khiến tôi thấy ghê tởm.”
15
[ – .]
Tôi dùng số tiền còn lại trong tay, đưa An Nhiên vào lớp nội trú của Nhất Trung.
Giao em cho Vương và Tống, tôi mới thực sự yên tâm.
Lần nữa gặp lại Tống, đã thay một chiếc váy liền màu hồng phấn, trên mặt là nụ dịu dàng, rạng rỡ như thiếu nữ vừa chớm .
Tôi trêu :
“Cô Tống rồi à? Cười ngọt ngào thế kia.”
Nhất Phiến Băng Tâm
Cô khẽ lườm tôi một cái, hai má ửng hồng, giọng cũng mang theo vẻ nũng nịu:
“Tốt nghiệp rồi còn gọi gì là Tống nữa, gọi là Niệm Từ đi.”
“Một ngày là thầy, cả đời là thầy, sao em có thể bất kính . Mau đi, vị tài tử nào lọt vào mắt xanh của Tống chúng ta ?”
Cô : “Là con trai của Vương, Lý Thượng Từ.
“Nếu không phải nhờ em, chắc tôi cũng chẳng quen thân với Vương như thế. Sau này mới biết con trai ấy lại tốt nghiệp Bắc Đại. Mà Vương là người tôi hiểu rõ, ba mẹ tôi cũng rất hài lòng.”
Nụ trên môi tôi khựng lại một thoáng, rồi lại nở ra rạng rỡ hơn.
Thế là đủ rồi.
Chúng tôi từng gặp nhau trên đoạn đường của tuổi trẻ, cuối cùng vẫn phải mỗi người đi về phía chân trời riêng của mình.
Có lẽ trong tương lai không xa, cũng sẽ có người cảm thấy tôi rất tuyệt, cảm thấy tôi là duy nhất, là vô giá.
Chúng tôi sẽ cùng về một hướng, cùng nỗ lực, và thật sự sống như lời An Quỳnh từng hô vang qua loa phát thanh năm nào — mở ra cuộc đời rực rỡ của riêng mình.
Mà hiện tại, bức tranh cuộc đời tôi… mới chỉ vừa bắt đầu dần dần hé mở.
Cô Tống bóp nhẹ vai tôi, có chút ngượng ngùng :
“Năm sau đám cưới, em là bà mối của bọn chị, nhất định phải đến đấy nhé.”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Rồi Tống nhét vào tay tôi một chiếc hộp nhỏ, dặn về rồi hãy mở.
Trên chuyến tàu xanh hướng về Quảng Châu, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu râm ran, tôi mở chiếc hộp ấy ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền, trên nhành cây nhỏ xíu nở một đóa hoa hồng tỉ muội.
Rất đẹp.
Còn có một tấm thiệp nhỏ xinh.
Trên đó viết rằng:
Gió nhẹ không lay ta, trăng sáng vẫn chiếu người.
Nước chảy chẳng bị băng cắt đứt, cây khô rồi cũng gặp mùa xuân.
( End )
Bạn thấy sao?