6
Chu Dịch muốn trở lại với những biện pháp mạnh mẽ, Hội đồng Quản trị đã không còn tin tưởng ta.
Nhận ra điều này, ta cố gắng hết sức để cứu vãn hình.
Nếu là tôi, sau khi xóa sạch mọi dấu vết về những việc đã , tôi sẽ mọi cách để tấn công lại những người có thể đe dọa mình.
Nhưng Chu Dịch không phải là tôi.
Anh ta đã quen với việc chủ, chỉ huy mọi thứ từ trên cao, từ lâu đã mất đi sự quyết liệt và xông xáo ban đầu.
Hơn nữa, trong suy nghĩ của ta, mọi chuyện dường như chưa tệ đến mức đó.
Cách nhanh nhất và ít tổn thất nhất mà ta nghĩ ra là lấy lại trái tim tôi.
Một tuần sau khi chúng tôi ký đơn ly hôn, tự cho rằng đã ổn định công ty, Chu Dịch bắt đầu hẹn tôi ra ngoài thường xuyên.
Dù tôi luôn từ chối, ta vẫn tin rằng quyền chủ trong mối quan hệ này vẫn nằm trong tay ta.
Anh ta tìm hiểu lịch trình của tôi, bắt đầu tỏ ra ân cần với tôi.
Tống Thiền hiện đã từ chức, sống trong căn hộ cao cấp mà Chu Dịch mua dưới danh nghĩa của mẹ ta, an tâm chờ bà nội trợ toàn thời gian.
Trong chốc lát, vị trí của tôi và ta dường như đã đảo ngược.
Trước đây Chu Dịch quay quanh ta trong công ty, giờ lại quay quanh tôi.
Khác biệt duy nhất là Tống Thiền không lòng người.
Đến mức Chu Dịch tỏ ra ân cần suốt gần nửa tháng, ta vẫn không hay biết.
Tôi phải giúp ta một tay.
Vì , tôi thông báo cho trợ lý, lần sau khi Chu Dịch mang hoa đến, nhớ chụp lại tấm thiệp trên hoa và gửi cho Tống Thiền.
Tối hôm đó, tôi đồng ý lời mời của Chu Dịch.
Anh ta đưa tôi đến nhà hàng mà ta luôn sẽ đưa tôi đi.
Ngay lúc này, ta ngồi trước mặt tôi.
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, khi đối diện với tôi, ta dường như có chút căng thẳng. “Khi xưa nghèo đến mức không có tiền ăn, tôi từng thề rằng một ngày nào đó khi đạt thành công, tôi nhất định sẽ đưa em đến đây hẹn hò, không ngờ khi ước nguyện thành hiện thực, mọi thứ đã thay đổi.” Anh ta , ra cửa sổ lớn, có chút cảm thán.
Nhà hàng trên không này nằm ở khu vực sầm uất nhất của trung tâm thành phố, từ tầng 38 có thể toàn cảnh thành phố tuyệt đẹp.
Chu Dịch im lặng.
Lúc này, tôi không biết ta nghĩ về ba năm theo đuổi tôi hay những đêm hè chúng tôi dắt tay nhau đi dạo.
Nhưng dù thế nào, trong đầu ta bây giờ chỉ còn lại sự xa hoa của thành phố lớn.
Người mất đi bản chất không phải là tôi.
Chu Dịch lần đầu đưa tôi đến đây.
Nhưng tôi đã quá quen thuộc với nơi này, không còn hứng thú quay đầu lại.
Trước đây, khi đàm phán với khách hàng lớn, để thể hiện sự chân thành, tôi thường đặt chỗ ở đây, tầng 38 có cảnh đêm rất đẹp, tôi thường uống đến mức đau dạ dày.
Những khổ cực đó không phải là Chu Dịch trải qua, nên những đặc quyền này cũng không nên là của ta.
Thấy tôi không bị lay , Chu Dịch mím môi, ra hiệu cho nhân viên phục vụ đang chờ, chuẩn bị đưa ra món quà của ta.
Ngay lúc đó, một người bước tới.
Trước mặt Chu Dịch, ta bình tĩnh cầm ly nước và đổ lên đầu ta.
Là Tống Thiền.
Cô ta vẫn ăn mặc sáng sủa, xứng đáng với sự trẻ trung và xinh đẹp của mình.
Nhưng vẻ mặt ta lạnh lùng.
Đối diện với Chu Dịch bị ướt đẫm, ta lạnh lùng từng từ một: “Anh hối hận rồi sao? Tại sao lại đưa ấy đến đây? Đây là nơi tỏ với em, tại sao lại vấy bẩn của chúng ta?”
Nghe , tôi nhướng mày, Chu Dịch một cách chế giễu.
Bạn thấy sao?