Tôi lạnh:
“Thế hôm đó tôi mặc gì, đeo túi gì, thời gian và địa điểm ở đâu — chắc nhớ rõ chứ?”
Hai người ấp úng, mắt đảo qua lại:
“Làm sao mà nhớ , chuyện cũng lâu rồi còn gì!”
“Đúng, đúng đấy! Cô đừng chối nữa! Cô phải đền tiền thuốc cho tôi!”
“Thật à?”
Tôi khẩy, lấy vài tấm ảnh từ trong túi ra, ném thẳng vào người Tưởng Minh Tiếu.
Trong ảnh là cảnh một nam sinh cởi trần, nằm đè lên một nam sinh khác.
5
“Trời đất ơi——”
Không khí lập tức đông cứng lại, cho đến khi có người hét lên kinh hãi.
Nhìn thấy ảnh, gương mặt Tưởng Minh Tiếu lập tức trắng bệch, không còn chút máu.
“Cô… ghép ảnh! Bịa đặt!”
“Tôi hỏi thật, thích đàn ông rồi thì còn ngủ với tôi gì?” Tôi khoanh tay, nhếch môi, “Là ai sai khiến đến bôi nhọ tôi?”
Một lời dối bị bóc trần, cũng là lúc hàng loạt lời dối khác bắt đầu lộ ra.
Những người đứng hóng chuyện không phải kẻ ngốc.
Chẳng mấy chốc, ai cũng nhận ra có điều bất thường.
“Có gì mờ ám ở đây rồi, rốt cuộc là ai muốn chơi Trần Mẫn Chi ?”
“Chơi bẩn thế này chắc chắn là vì suất học thạc sĩ rồi…”
Tôi liếc thấy Chu Huyên đang cắn chặt môi dưới, ánh mắt không cam lòng về phía tôi.
Tưởng Minh Tiếu thì đứng chết trân, tay vẫn nắm chặt mấy bức ảnh.
Lâm Gia Thụ hoảng hốt, chen ra khỏi đám đông: “Tôi… tôi có lẽ nhận nhầm người rồi.”
Chu Huyên bước tới, nắm lấy tay tôi: “Mẫn Chi, chắc chỉ là hiểu lầm thôi. Mọi người đều tin cậu không phải loại người đó mà.”
Đám đông dần tản đi.
Hành lang từng chật kín người giờ trống trải hẳn.
“Vậy vừa rồi cậu tôi bị hội chứng thiếu da thịt là sao?”
Chu Huyên bật , ánh mắt cong cong: “Tớ với cậu thôi mà.”
Giây tiếp theo…
Lòng bàn tay tôi tát mạnh vào má ta.
“Chát—”
Cô ta bị tát đến mức ngã lăn ra đất.
Cô ta ôm mặt, ngẩng đầu lên đầy không tin nổi.
Tôi lắc cổ tay vì lực vừa rồi hơi mạnh quá, mỉm : “Tôi cũng chỉ lại với cậu thôi. Vậy là huề rồi nhé.”
Tôi sải bước vào văn phòng của Lý – cố vấn – vừa định mở miệng.
Cô Lý mặt sầm xuống: “Trần Mẫn Chi, tôi cảnh cáo em lần cuối. Nếu còn chuyện nữa, suất học thạc sĩ tôi sẽ không giữ lại cho em đâu.”
“Lần cuối à,” tôi lấy lại điện thoại của mình.
“Gì cơ?”
“Nếu còn dám đe dọa tôi thêm lần nữa, tin không, đây sẽ là lần cuối ngồi ở cái ghế cố vấn đó đấy?”
Tôi đảo mắt, rồi quay người rời khỏi văn phòng.
Phía sau vang lên tiếng chửi rủa không ngừng.
Ra ngoài, bóng dáng Chu Huyên đã biến mất.
Hôm nay, tuy tôi đã vạch trần lời dối của hai kẻ kia, vẫn có người nghi ngờ chuyện tôi từng “hẹn hò thể xác”.
Huống chi Chu Huyên vốn rất năng nổ, quen biết nhiều.
Cô ta thân thiết với cả giáo viên ở phòng công tác sinh viên lẫn cố vấn.
Chỉ cần ta đóng vai đáng thương và vài câu thanh minh, chắc chắn các thầy sẽ tin ta.
Trừ khi tôi có trong tay bằng chứng chứng minh ta vu khống tôi.
Về đến ký túc xá, bên trong không có ai.
Cánh cửa tủ của Chu Huyên đang mở.
Quần áo trong đó không nhiều.
Chính vì , vào mấy dịp cuối tuần ta đi hẹn hò, đã mượn quần áo của tôi không ít lần.
Tôi và ta có nét giống nhau khoảng 2-3 phần.
Da ta đậm màu hơn tôi, khoảng cách hai mắt rộng hơn.
Cằm ngắn hơn.
Nhưng nếu trang điểm kỹ, thì trông bọn tôi chẳng khác gì cặp chị em sinh đôi giống nhau đến 8-9 phần.
Ngay cả hai cùng phòng còn lại cũng không phát hiện ra điều đó.
Trước đây, tôi và Chu Huyên còn từng lợi dụng sự giống nhau ấy để thay nhau trốn học, xin nghỉ.
Khi thấy bức ảnh hôm nay, tôi đã xác định —
Người trong ảnh chính là Chu Huyên.
Cô ta cố ý che đi phần cằm khác biệt với tôi khi chụp ảnh.
Kết hợp với thái độ hôm nay của ta.
Tôi chắc chắn, kẻ đứng sau tất cả chính là ta.
Một khi đã biết rõ kẻ địch là ai, thì dễ xử lý rồi.
Tôi vét sạch tiền sinh hoạt, còn mượn thêm mấy triệu từ gia đình,
Tới cửa hàng thời trang cao cấp mua một chiếc áo khoác đắt tiền nhất.
Mặc chiếc áo khoác hàng hiệu ấy, tôi cố đi lại khắp khuôn viên trường vài ngày.
Sau đó, tôi dùng danh tính ẩn danh, đăng một bài viết lên tường tỏ .
Tựa đề là: “Chiếc áo khoác mới của Trần Mẫn Chi.”
Chỉ vài ngày sau, gần như cả khoa đều biết:
Trần Mẫn Chi, khóa 24, vừa mới mua một chiếc áo khoác trị giá 8 triệu.
Bạn thấy sao?