Trần Mẫn Chi – Chương 2

Chương 2

2

Ký túc xá tụi tôi kiểu giường trên bàn dưới.

Dưới giường là bàn học và tủ quần áo.

Ánh sáng yếu ớt từ hành lang hắt qua khe cửa, chiếu đúng lên khuôn mặt của Chu Huyên.

Tôi lập tức nín thở.

Không biết bao lâu sau, mọi tác dừng lại.

Ngoài tiếng nghiến răng khe khẽ của hai cùng phòng, không gian lại trở nên yên tĩnh.

Tôi vốn chẳng khóa tủ bao giờ.

Sáng hôm sau dậy, không mất gì cả — ngoại trừ một chiếc quần lót ren.

Chu Huyên và tôi đều đến từ miền Nam tỉnh C, thói quen sinh hoạt cũng tương đồng.

Trong phòng ký túc, tôi thân nhất với ấy.

Tôi lại mở lại tường tỏ tối qua, phát hiện bài đăng kia đã bị xóa.

Đang đờ đẫn màn hình, chuông điện thoại vang lên.

“Trần Mẫn Chi, em lên văn phòng gặp tôi một chút.”

Giọng lạnh lùng của Lý – cố vấn – vang ra từ ống nghe.

Tôi thót tim một cái.

Trên đường đến tòa hành chính.

Cuối hành lang.

Tôi trông thấy Chu Huyên đang đứng cùng một nam sinh cao gầy.

“Xin lỗi nhé,” ta vừa xoắn tóc vừa mỉm áy náy, “Trần Mẫn Chi dù là cùng phòng của em, em thật sự không ngờ ta lại ra chuyện như .”

Cậu con trai mặc bộ đồ bóng rổ, đeo băng trán, gương mặt tuấn tú lạnh như băng.

Là Đặng Tử Việt – nam thần khoa Thể thao.

“Anh khuyên em nên tránh xa ta ra, kẻo bị đánh đồng với hạng người đó.”

“Xin hỏi tôi đã gì?”

Sự xuất hiện của tôi khiến Chu Huyên hoảng hốt, biểu cảm cứng đờ: “Mẫn Chi, cậu đến rồi à…”

Đặng Tử Việt sững lại vài giây, khẩy: “Thì ra cậu chính là cái con ‘cục cục tác’ nổi danh khắp trường à,” hắn bước tới, ánh mắt đầy ghê tởm đánh giá tôi từ trên xuống dưới, “trông cũng chẳng ra sao cả. Hay là cậu nghĩ trường mình rộng thế, khách của cậu chẳng ai biết ai, nên mới dám càn hả?”

“Tôi không quen người , cũng chưa từng chuyện gì như . Và thứ ba, miệng thật là thối.”

Vừa dứt lời, tôi đạp mạnh một cú lên mu bàn chân hắn.

Khuôn mặt hắn lập tức méo xệch vì đau.

Tôi lướt qua hắn, bước đến trước mặt Chu Huyên.

“Chát—”

Tôi tát thẳng vào mặt ta.

Chu Huyên ôm mặt bật khóc: “Mẫn Chi à, xảy ra chuyện như , cậu không nên trút giận lên tớ chứ.”

Nghe thấy tiếng .

Cô Lý – cố vấn – từ trong văn phòng xông ra.

Gương mặt tối sầm, nước bọt văng tung tóe: “Trần Mẫn Chi, em còn muốn loạn nữa sao? Làm ra chuyện đáng xấu hổ mà không biết tự kiểm điểm, lại còn ra tay đánh cùng phòng!”

Chu Huyên nép sau lưng Lý, yếu ớt gọi một tiếng: “Cô ơi…”

Nước mắt bắt đầu tuôn lả chả xuống.

Tôi liếc thấy ánh mắt đắc ý của ta, hít sâu một hơi:

“Cô Lý, xin hỏi tôi ra chuyện đáng xấu hổ gì? Nếu đang đến vụ việc trên tường tỏ , thì tạm chưa bàn đến chuyện người trong bài đăng đó có phải tôi hay không – chỉ riêng việc có người nêu tên thật tôi lên mạng, tiết lộ thông tin cá nhân, đã là vi phạm pháp luật rồi. Huống chi nội dung bài viết mang tính vu khống và phạm danh dự. Cô nghĩ nếu tôi báo công an, ai sẽ là người thật sự mất mặt hơn?”

“Xì, còn bày đặt giả nai nữa,” Đặng Tử Việt giơ điện thoại lên, mặt mũi đầy khinh bỉ, “Cô dám người trong ảnh này không phải là à?”

Tim tôi như bị bóp nghẹt.

Trên màn hình là một tấm ảnh chụp trong phòng ngủ.

3

trong ảnh nhắm mắt, nửa khuôn mặt bị chăn che mất.

Gương mặt lộ ra trong ảnh, với đường nét tinh xảo, gần như giống tôi như đúc.

Đặng Tử Việt lạnh: “Đây chỉ là một trong những tấm ảnh ‘gà mái’ của thôi, còn không chịu nhận sao?”

Trong mắt Lý ánh lên vẻ hả hê: “Trần Mẫn Chi, suất học thạc sĩ nội bộ của em đã bị hủy. Ngoài ra, em phải viết bản kiểm điểm ít nhất hai vạn chữ nộp cho tôi, và trong buổi họp lớp tiếp theo phải công khai xin lỗi Chu Huyên.”

“Tôi hỏi thật, có bằng chứng gì không?” Tôi cố kiềm chế cơ thể đang run rẩy vì tức giận.
“Bây giờ AI ghép mặt rất phát triển, còn cả Photoshop nữa. Hơn nữa, có mỗi một bức ảnh thôi đúng không?”

Ánh mắt Đặng Tử Việt thoáng qua chút ngạc nhiên.

Tôi tiếp: “Ảnh cũng chỉ là một nửa khuôn mặt, trong ảnh còn trang điểm nữa. Anh dựa vào cái gì mà dám chắc 100% đó là tôi?”

“Cứng đầu!”

Cô Lý gằn giọng, gào lên: “Không phải em thì còn ai vào đây nữa?!”

Ngay lập tức, không ít người trong các văn phòng bên cạnh ló đầu ra . Ngoài thầy còn có mấy sinh viên đến giấy tờ hành chính.

Tôi nheo mắt.

Họ định bôi nhọ danh dự tôi thật sao?

Trong mắt Chu Huyên thoáng qua một tia đắc ý: “Mẫn Chi, nếu cậu nhận rồi thì nhà trường sẽ nhẹ tay thôi. Đừng đối đầu với giáo nữa.”

“Tấm ảnh đó không phải tôi, thì tôi cần phải nhận cái gì?”

“Cái… gì cơ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...