Trận Đấu Cuối Cùng [...] – Chương 9

09.

Em tôi không cam lòng, vẫn luôn miệng mắng chửi: “Cô và đứa con trong bụng cũng sẽ c.h.ế.t mà thôi. Cô là đồ tiện nhân.”

Nước mắt tôi không ngừng tuôn ra, khóc cho số phận đau khổ của mẹ tôi. 

Nhưng khi bóng lưng lưng cuối cùng biến mất phía hành lang, một nụ vui vẻ xuất hiện trên khóe miệng tôi. 

Còn phải cảm ơn bà ta, mẹ của tôi. 

Từ đầu tới cuối, bà ta đều là ông cụ báo thù tốt nhất của tôi. 

17

Tôi đã đoán trước chuyện này, em tôi là loại người mưu mô ích kỷ, nhanh chóng đổ hết những tội lỗi lên đầu bố tôi. 

Sau khi xét nghiệm tử thi cũng có kết quả như tôi dự đoán, đồ ăn trong dạ dày có nhiều loại thuốc độc mãn tính sảy thai, liều lượng ít tích lũy lâu ngày dài tháng cũng ra tổn thương khôn lường, mà trên tất cả những hộp thuốc đó đều có dấu vân tay của em tôi. 

Cái tôi không ngờ chính là em cái tôi có thể biến mình trở nên hoàn toàn vô tôi. 

Cô ta khóc lóc kể lể bản thân mình bị bố tôi xúi giục, sau đó lại mình không biết thuốc đó có tác dụng gì, chỉ nghĩ là không giữ cái thai. Sau đó không thừa nhận bản thân bỏ thuốc bào đồ ăn của mẹ tôi, đều do bố tôi , thuốc đó cũng là ta giữ giúp bố tôi. 

Bất ngờ là dì Lý cũng đến thăm bố tôi một lần, ta sợ hãi nên cương quyết chia tay với bố tôi. 

Đối diện với lời khai em tôi cung cấp, ông ấy thất vọng hoàn toàn, giống như người mất hồn không thể phản kháng, thú nhận toàn bộ hành vi phạm tội. 

Bọn họ đã thua cuộc, em tôi có thể trở mình an toàn ra khỏi đó. 

Chỉ là ta không thể quay về như lúc ban đầu

Cô ta tính toán nhiều như thế, có điều tất cả tài sản của mẹ tôi đều đã tôi ký tên tiếp nhận trong lúc ta bị tạm giam, cho dù như thế nào tôi cũng không để ta lấy một phân tiền nào. 

Tin tức mẹ tôi c.h.ế.t nhanh chóng lan truyền khắp nơi, mà ngay cả chuyện ta từng ở bên chăm sóc cũng sẽ bị người ta khinh bỉ. 

Mẹ chồng tôi ra lệnh đuổi việc em tôi, chìa khóa nhà mẹ tôi tôi cũng đã đổi, ta không còn chỗ để đi.

Không ai biết ta đi đâu, thỉnh thoảng chỉ nghe ta đến một thành phố khác nhân viên massage chân, tất cả những điều này tôi đều không để tâm.

Con người kiêu ngạo ngày xưa của ta giờ rơi xuống bùn lầy, điều này tự ta đã khiến mình đau khổ hơn bất kỳ hình nào.

Tôi và Cảnh Thần đã đăng ký kết hôn, trong hôn lễ, che chở tôi như bảo vật, những nghi thức cần thiết đều không bỏ sót.

Với danh tiếng của mẹ chồng tôi, hầu như tất cả những người có chút danh vọng trong thành phố đều đến chúc mừng.

Cảnh Thần thuận lợi thăng chức chủ nhiệm khoa, vẫn nỗ lực chữa bệnh cứu người, đúng là một người cuồng công việc.

Ban ngày mẹ chồng tôi chạy đến nhà chúng tôi, học nấu những món ăn “kinh dị”, buổi tối về nhà lại học đan áo len cho em bé.

Theo lời bà : “Thằng nhóc đó suốt ngày bận rộn, cái nhà này không có mẹ thì ai lo.”

Mỗi lần xong món gì bà đều nếm thử trước, cuối cùng sau khi bị ngộ độc thực phẩm phải vào bệnh viện, bà vẫn quyết định một người chăm sóc chuyên nghiệp để lo việc ăn uống hàng ngày cho tôi.

Áo len thì đan rồi lại tháo, tháo rồi lại đan, cuối cùng vẫn là không trọng hình thức nữa mà đi thẳng đến trung tâm thương mại mua sắm.

Bụng tôi ngày càng lớn, theo lịch hẹn khám thai, cả nhà định đi cùng tôi.

Kết quả công ty mẹ chồng tôi đột nhiên có việc không đi , Cảnh Thần thì quá nhiều bệnh nhân không thể bỏ lại nên chỉ có thể để tôi đến bệnh viện trước rồi sẽ đến sau.

Chúng tôi đều cho rằng quãng đường mấy cây số sẽ không có bất cứ biến cố nào, ai ngờ nguy hiểm đã sớm ẩn nấp ở dưới lầu.

Vừa ra khỏi cổng khu biệt thự, tôi đã thấy em tôi đội mũ lưỡi trai xung quanh, sắc mặt ta tiều tụy, đôi mắt kiêu ngạo ngày xưa cũng phủ một tầng tro xám, quầng thâm mắt dày đặc.

Từ lúc ánh mắt ta khóa chặt vào tôi, ta không rời mắt nữa, xem ra người ta muốn tìm chính là tôi.

“Lâu rồi không gặp, chị tốt của tôi.”

Tôi đỡ bụng cảnh giác, tay phải cầm điện thoại nhắn tin cho Cảnh Thần.

Tôi đáp lại ta: “Chúng ta còn cần phải gặp nhau sao?”

Khóe miệng em tôi hơi nhếch lên: “Tôi thật không ngờ có thể tuyệt như , dồn tôi vào đường cùng.”

Tôi lạnh: “Tôi từng dồn ép sao? Chẳng lẽ là tôi muốn mưu mẹ sao? Chẳng qua là do quá tham lam thôi, không muốn chia cho tôi một xu tài sản nào, càng không muốn em trai chia phần. Nói cho cùng, chính tự dồn mình vào đường cùng, đáng đời!”

Em tôi cụp mắt xuống, nắm chặt tay.

Tôi về phía chốt bảo vệ cách đó không xa, rồi quay sang ta: “Cô sẽ không định ra tay ở đây chứ? Cô đoán xem khu biệt thự này khi ra mặt bảo vệ cư dân thì có ra tay nặng với không?”

Em tôi nhạo từng hồi: “Ha ha, tôi không ngốc đến .”

Cô ta lại rất nhiều chuyện trước đây với tôi, tôi không có hứng thú, cũng không đáp lời ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...