Trận Đấu Cuối Cùng [...] – Chương 8

08.

Tôi nhanh chóng bắt taxi đến công ty bảo hiểm nhân thọ đó. 

Tôi dối với nhân viên lễ tân là bị mất hợp đồng bảo hiểm, muốn lại và cung cấp số chứng minh thư của bố và mẹ tôi.

Nhân viên lễ tân đang định tra cứu thì một nhân viên kinh doanh tiến lên bắt chuyện với tôi như thể đã quen biết từ trước.

“Không phải hôm trước đến mua bảo hiểm sao? Sao ? Hôm nay bố không đến sao?”

Tôi quay đầu ta: “Người chắc là em tôi, hôm đó là nó cùng bố tôi đến mua bảo hiểm nhân thọ cho mẹ tôi.”

Nhân viên kinh doanh vội vàng gật đầu: “À đúng đúng đúng, cũng hai ba tháng rồi, tôi cũng chỉ nhớ mang máng, xem ra đúng là có chút giống , mà so với kia thì xinh xắn hơn nhiều.”

Tính thời gian mua bảo hiểm, chính là lúc mẹ tôi mang thai.

Chẳng lẽ? Từ lúc bố tôi biết mẹ tôi mang thai, ông ấy đã sớm tính toán dùng cái c.h.ế.t của mẹ tôi để đổi lấy một khoản tiền bồi thường kếch xù?

Vậy nếu bố tôi và em tôi là đồng lõa, tại sao em tôi còn phải tận tâm chăm sóc mẹ tôi như , cho dù vì tôi mà ta oán hận đủ điều, dù ở nhà hay ở bệnh viện, ta đều luôn túc trực bên cạnh mẹ tôi.

Ở nhà…

Tôi như chợt lóe lên điều gì, qua loa một câu là đột nhiên nhớ ra để quên giấy bảo hành ở đâu rồi nhanh chóng chạy về nhà.

Trên đường tôi gọi một thợ khóa, hai người chúng tôi gần như đến cửa nhà cùng một lúc. 

Đi đến trước cửa phòng em , cánh cửa từ từ mở ra, sắp vạch trần tất cả chân tướng.

Tôi lục soát khắp căn phòng nhỏ trang hoàng ấm áp, cuối cùng dưới gối của ta, tôi thấy một hộp thuốc Mifepristone và một đống thuốc tôi không biết.

Nhưng Mifepristone thì tôi biết, chính là thuốc thai.

Khi đó ta còn chưa biết tôi mang thai, nên thuốc này rất có thể là cho mẹ tôi uống.

Những điều tôi từng cảm thấy khó hiểu đột nhiên trở nên sáng tỏ. Thảo nào sau khi mang thai, cơ thể mẹ tôi cứ liên tục gặp vấn đề nhỏ, cho dù bác sĩ việc mang thai ở độ tuổi này rất nguy hiểm cũng không đến mức cứ một chút là phải nhập viện dưỡng thai. Vậy nên tất cả những chuyện này vốn dĩ đã tính toán từ trước.

Mà trong thời gian nằm viện, em tôi gần như luôn ân cần mang cháo dinh dưỡng đến cho mẹ.

Không xong rồi!!!

Tôi gọi cho mẹ, không ai bắt máy. Cùng lúc đó, em tôi đột nhiên gọi điện thoại đến.

“Chị, chị mau đến đây, mẹ bị xuất huyết nhiều, bệnh viện không đủ máu, chị mau đến cứu mẹ đi.”

Tất cả, mà lại quay trở lại ngày đó!

Tôi đeo găng tay vào, bỏ hộp thuốc vào túi, chạy một mạch đến Cục Cảnh Sát.

Không kịp rõ chân tướng sự việc, tôi cầu họ đưa tôi đến bệnh viện trước.

Tôi biết rõ, nếu giờ phút này tôi lại nhờ Cảnh Thần giúp đỡ thì gần như khó tránh khỏi việc cùng bỏ mạng một lần nữa trong biển lửa. 

Quả nhiên, dưới tiếng còi hú của xe cảnh sát, tôi rất thuận lợi vào bệnh viện.

Tôi ba chân bốn cẳng chạy về phía phòng bệnh đó, sợ chậm một bước là sẽ lỡ mất.

Đến phòng bệnh của mẹ tôi, bên trong không có một bóng người. Hỏi han mấy lượt, y tá trực với tôi: “Buổi trưa còn chuẩn bị xuất viện lại đột nhiên lại bị xuất huyết nhiều, tôi thấy hình rất nguy hiểm, chắc là không cứu nữa.”

Cuối cùng, em tôi vẫn ra tay.

Cũng đúng, ta cưng chiều cả đời sao có thể để một đứa bé trai cướp đi tất cả mọi thứ ta từng có. 

Có lẽ từ lúc bắt đầu, bố tôi giả bộ muốn có đứa bé này, cũng sớm lên kế hoạch cùng em tôi cho mẹ một sự ra đi thống khoái, dùng cái c.h.ế.t của bà ta để chìa khóa mở ra một cuộc sống giàu sang phú quý. 

Mẹ tôi cả đời thiên vị em cuối cùng lại c.h.ế.t trong tay ta cũng là gieo gió gặt bão. 

Tôi thật sự không biết nên hả hê vì bà ta gặp báo ứng hay thương cảm cho bà ta. 

Mặt kệ là kiếp trước hay kiếp này, bà ta vẫn sống trong những lời dối, chưa lúc nào tỉnh táo. 

Có lẽ nếu bà ta không thiên vị chúng tôi,  chưa từng cưng chiều em thì liệu ta có trở thành một người tư lợi như bây giờ không, có thể sẵn sàng g.i.ế.c mẹ để bảo vệ bản thân. 

Lúc tôi đến phòng cấp cứu, bác sĩ đã bàn giao chuyện hậu sự với bố tôi.

Trong mắt bố tôi toàn là vẻ bi thương, nước mắt tuông không ngừng,  vịn vào vai em tôi suýt thì không đứng vững. 

“Nhạc Nhạc,  chúng ta phải nhanh chóng hỏa táng mẹ con, để mẹ con c.h.ế.t nhắm mắt.”

Em tôi cũng khóc không thành tiếng, liên tục gật đầu: “Được, cả đời này con sẽ luôn thương nhớ mẹ.”

“Ừ, đến lúc đó bố sẽ chia một nửa tiền bồi thường và tài sản cho con, phần còn lại ba sẽ để sống chung với dì Lý…”

“Bây giờ hai người bắt đầu chia tài sản rồi coi? Lấy tiền từ tính mạng của mẹ tôi, các người sẽ sống yên ổn sao?” Tôi bước ra từ trong góc, ánh mắt gắt gao chằm chằm bọn họ. 

Bố tôi hoảng sợ ngẩng đầu: “Con bậy bạ gì ? Còn bậy nữa ba xé rách miệng con.”

Em tôi cũng nhanh chóng quanh, gấp gáp đến mức lắp bắp: “Đừng, đừng có cố chuyện, cũng sắp gả cho Cảnh Thần rồi còn có gì không thỏa mãn nữa? Cô còn bậy nữa đừng trách tôi không khách sáo.”

“Nhanh chóng hỏa táng chính là muốn nhanh chóng xóa bỏ chứng cứ phạm tội của các người sao, c.h.ế.t không đối chứng. Tôi đúng không?

Tôi thật sự không dám tin hai người có thể vì tiền mà g.i.ế.c mẹ.”

Ánh mắt bố tôi lập tức trở nên âm trầm, ông ấy đi về phía tôi. 

Mà từ sau lưng tôi có mấy người mặc đồng phục cảnh sát bước ra, giọng của bọn họ đinh tai nhức óc: “Có người tố cáo các người cố ý mưu sát,  mời hai người phối hợp điều tra.”

Bố tôi nghe như muốn ngã quỵ, ánh mắt vào hai cái còng tay trên tay ông ấy. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...