Trên màn hình, ánh mắt em tôi nũng nịu, lộ rõ vẻ mờ ám. Nhưng giọng của Cảnh Thần lại hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí đó. Anh đưa tay ra ngăn giữa và em tôi, giọng lớn:
“Bây giờ là 6 giờ 45 chiều, khoảng cách giữa và tôi là 0.5 mét. Vừa rồi vô cớ đến ngồi lên đùi tôi, bây giờ tôi muốn gọi video cho vợ tôi để chứng, giữa chúng ta trong sạch.”
Đôi mắt em tôi ngấn lệ như sắp khóc đến nơi: “Anh Cảnh Thần, tại chị ấy nấu ăn có vấn đề, mọi người ăn vào đều không khỏe nên em mới nhờ đến xem sao. Vừa rồi, vừa rồi chỉ là đột nhiên em bị chóng mặt hoa mắt nên mới lỡ ngã vào lòng .” Vừa ta vừa yếu ớt ôm trán.
Cảnh Thần lùi lại một bước: “Thứ nhất, vợ tôi nấu ăn rất ngon, có vấn đề chứ ấy thì không thể có vấn đề. Thứ hai, tôi là bác sĩ chỉnh hình, bắt tôi khám bệnh tiêu hóa, tôi thấy nên đến khoa thần kinh khám trước thì hơn.”
Từng câu từng chữ đều mang theo ác ý, em tôi không phải là người ngốc, nghe hiểu rất rõ, vẫn mặt dày mày dạn tiến đến gần Cảnh Thần.
Tôi biết ta muốn gì, Cảnh Thần vừa đẹp trai lại giàu có, mẹ nắm trong tay mấy công ty lớn, thân phận tôn quý. Gia đình giàu có như , đương nhiên dù nằm mơ em tôi cũng muốn chiếm đoạt.
Cảnh Thần như gặp phải ma liên tục lùi lại mấy bước khỏi chỗ ngồi, ra tiếng thu hút ngày càng nhiều bệnh nhân đứng ở cửa xem náo nhiệt.
Cảnh Thần giơ cao màn hình, hướng về phía đám người hô lớn: “Mọi người chứng cho tôi, tôi chưa gì cả. Đến lúc đó nếu ta ầm ĩ, mọi người nhớ giúp tôi báo cảnh sát.”
Đám người bắt đầu xì xào bàn tán, khuôn mặt trang điểm kỹ càng của em tôi đỏ lên trông thấy. Cô ta không cam tâm liếc Cảnh Thần một cái rồi ấm ức rời khỏi văn phòng.
Tuyệt vời, ai mà ngờ một người đàn ông thẳng thắn như lại trị trà xanh một cách điêu luyện như thế.
Ngay khi bóng dáng em tôi vừa khuất, Cảnh Thần liền chuyển camera, khuôn mặt đẹp trai của hiện lên trên màn hình.
Anh thấy sắc mặt tôi không có gì khác thường thì nháy mắt với tôi một cái.
“Ngày mai gặp.” Nói xong liền cúp máy.
Được thôi, vẫn là kiểu một câu thì không nửa câu.
Bệnh viện gần nhà hơn chỗ tôi đang đứng nên chắc chắn em sẽ về nhà trước tôi, e là lại phải đấu trí với ta.
Quả nhiên, vừa mở cửa bước vào, phòng khách im ắng chỉ có tiếng đồ vật va chạm từ phòng em vọng ra.
Tôi thầm một tiếng, thay dép lê rồi đi vào.
Có lẽ là nghe thấy tiếng tôi mở cửa, em tôi gần như mang theo cơn giận dữ đẩy mạnh cửa phòng ngủ, cánh cửa va vào tường tạo ra một tiếng lớn.
Cô ta chỉ thẳng vào mũi tôi, hốc mắt đã đỏ hoe: “Đồ tiện nhân, hôm nay tôi mất mặt, tôi biết bây giờ đang thầm nhạo tôi chứ gì.”
Tôi nhún vai: “Đâu có, rõ ràng là tôi đang một cách quang minh chính đại mà.”
Em tôi tức giận đến run người: “Tôi thấy cố ý bỏ độc chúng tôi!”
Mẹ tôi cũng hùa theo chất vấn: “Là cố ý hay là không cẩn thận?”
Đương nhiên là cố ý không cẩn thận rồi.
Tôi dùng chiêu tủ của em , véo mạnh vào tay mình một cái, vẻ mặt vô tội rơi nước mắt, vừa khóc vừa kể lể: “Mấy người ngày thường có xuống bếp đâu, gia vị trong bếp hỏng hết mà cũng không ai thay, ai mà biết nấu ra lại thành như . Ai, thật áy náy, sớm biết thế này thì tôi đã không nấu cơm rồi, nhiều sai nhiều, ít sai ít.”
Em tôi cao giọng: “Cô đừng có giả bộ, tôi thấy rõ ràng là cố ý!”
Tôi lại lau nước mắt: “Làm ơn mắc oán mà, sau này tôi không bao giờ nấu cơm nữa, tôi quá đau lòng rồi.”
Có lẽ mẹ tôi sợ tôi thật sự không nữa nên cũng bắt đầu hòa giải: “Thôi thôi, nhất thời sơ suất thôi mà, lần sau ý.”
Tốt thôi, lần sau tôi sẽ ý bớt cho muối lại, như các người sẽ không nếm ra .
“Được rồi! Yên tâm đi, nhất định sẽ không mọi người thất vọng.” Tôi lập tức lau nước mắt, hoàn toàn lơ ánh mắt trừng trừng của em .
Sai khiến tôi không có giới hạn tôi cũng sẽ họ ghê tởm không có giới hạn.
Làm việc không biết mệt, phụng bồi đến cùng.
Ngày hôm sau, Cảnh Thần cố ý xin nghỉ phép, đã đợi tôi dưới lầu từ sớm.
Xe nhanh chóng chạy đến nhà .
Tôi xách theo túi lớn túi nhỏ đi theo phía sau , nhất quyết không cho giúp xách đồ, tôi nhất định phải để mẹ thấy thành ý của mình.
Mở cửa, Cảnh Thần vừa thay giày vừa gọi vào trong: “Mẹ, Nhạc Nhạc đến rồi, ấy còn chọn quà cho mẹ nữa.”
Tôi theo hướng gọi, mẹ đang nửa nằm trên ghế sofa, chằm chằm vào TV không có ý định đứng dậy.
Bà uể oải quay đầu lại, có vẻ vẫn còn ngái ngủ, liếc hai chúng tôi một cái rồi lại liếc những món quà trong tay Cảnh Thần, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh ghế sofa.
“Đến rồi à, tự ngồi đi.”
Tôi liếc vào bếp, không có một chút khói lửa nào, hẳn là căn bản không định tiếp đãi tôi.
Được thôi, không sao cả, thì đi thẳng vào vấn đề.
Đặt quà xuống, tôi ngồi vào chỗ mà mẹ vừa chỉ.
“Dì à, hôm nay con đến là muốn hỏi dì, nếu mẹ con cầu tăng tiền sính lễ lên tám mươi tám vạn, còn bắt con phải chịu trách nhiệm toàn bộ chi tiêu của đứa em chưa ra đời, dì sẽ nghĩ như thế nào?”
Mặt mẹ biến sắc, cau mày: “Bị bệnh à?”
Bà ngồi thẳng người: “Tạm thời chưa tới chuyện tăng tiền sính lễ, con mình không nuôi lại bắt con nuôi, đây không phải là đầu óc có vấn đề sao? Dì không đồng ý với kiểu bán con này!”
Tuy rằng không hẳn là lời có lợi cho tôi, cũng coi như đạt nhận thức chung.
Bạn thấy sao?