Trận Chiến Nhà Hào [...] – Chương 6

“Chuyện này chẳng phải là điều đương nhiên sao?”

Rắc rối là do ta ra, không phải ta thì ai đứng ra giải quyết?

Thẩm Phóng đứng bên cạnh, không biết nghĩ gì mà tai bỗng đỏ bừng. Anh ta cụt lủn:

“Về nhà!”

Người có thái độ lạ nhất vẫn là chim công nhỏ. Mỗi ngày ta tôi như muốn gì đó lại thôi.

Cuối cùng, không nhịn nữa, ta kéo tôi lại, nhỏ giọng hỏi:

“Cậu có thích Thẩm Phóng không?”

Tôi ngạc nhiên ta. Cô ta cắn môi, sau cùng như hạ quyết tâm:

“Vậy vào giữa chúng ta, chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng!”

“Đợi đã!”

Tôi cắt lời ta:

“Thứ nhất, tôi không thích Thẩm Phóng. Thứ hai, từ khi nào chúng ta trở thành ?”

Chim công nhỏ không dám tin:

“Cậu là sao? Tôi coi cậu là , chẳng lẽ còn cậu khó chịu à?”

Tôi :

“Cậu không phải luôn muốn đối phó tôi sao?”

Cô ta tránh ánh mắt:

“Đó là chuyện trước đây! Lâu rồi tôi không sự với cậu nữa, chưa?”

“Ừ, thôi!”

Tôi không thêm gì, ta lại thật sự coi tôi là . Cuối tuần, ta còn hẹn tôi đi dạo phố.

Tôi từ chối ngay.

“Tại sao?”

“Tôi bận thêm!”

Thẩm Phóng đặt lịch hai tiếng với tôi, nhờ tôi tập. Nhưng rõ ràng ta hơi mất tập trung, để tôi đá bay ra ngoài.

Anh ta ôm bụng, rên rỉ:

“Mạnh Nam Tự, tôi đánh cậu, không phải cậu đánh tôi!”

Tôi xoay cổ, thản nhiên:

“Nếu không muốn tập thì , tôi chẳng ngại cầm không 5000 của đâu!”

Thẩm Phóng nghiến răng:

“Tiếp đi!”

Thẩm Phóng có nền tảng tốt, chỉ cần ta tập trung, tôi cũng phải hết sức mới đấu lại .

Sau hai tiếng, cả hai chúng tôi đều mệt lử.

Thẩm Phóng thở dốc, hỏi:

“Cậu bắt đầu thêm ở đây từ khi nào?”

“Hồi tiểu học!”

Anh ta quay sang tôi:

“Nhỏ sao?”

Tôi nhướn mày:

“Lúc đó việc dọn vệ sinh thôi.”

Tôi và mẹ đã trải qua không ít khó khăn, cũng gặp nhiều người tốt bụng.

Nghĩ lại, cũng thấy cuộc đời thật đẹp.

“Thiếu tiền đến thế sao?”

Tôi gối tay sau đầu:

“Đúng !”

Thẩm Phóng mím môi:

“Bây giờ còn thiếu bao nhiêu nữa?”

Tôi đáp:

“Khi mẹ tôi và bố kết hôn, nợ nần đã trả hết rồi.”

“Vậy mà cậu vẫn cố gắng như thế à?”

Tôi nhẹ:

“Thiếu gia à, tôi cần tiền để vào đại học!”

Anh ta cau mày:

“Bố tôi có thiếu mấy đồng của cậu đâu?”

“Đó là chuyện khác!”

“Khác chỗ nào?”

Tiểu thiếu gia này sao hiểu chứ. Tôi đá ta một cái, ra hiệu trả tiền nhanh lên.

Thẩm Phóng lầm bầm gì đó, chuyện chuyển khoản thì lại rất nhanh gọn.

“Cảm ơn ông chủ, lần sau có nhu cầu cứ gọi tôi nhé!”

Thực ra tôi biết, mẹ tôi và cha dượng mới đã có cảm với nhau từ lâu.

Nhưng chỉ cần món nợ chưa trả xong, bà sẽ không bước thêm bước nào.

Tương tự, chỉ cần tôi tiêu tiền của cha dượng, mẹ tôi sẽ phải chịu lép vế trước nhà họ Thẩm.

Mà tôi không chấp nhận điều đó.

17

Dụ Cảnh dùng cả tính mạng để ép tôi học hành.

Dưới “bàn tay sắt” của ta, cuối cùng tôi cũng hoàn thành chương trình cấp hai còn dang dở.

Đóng sách lại, Dụ Cảnh thở dài :

“Mạnh Nam Tự, cậu đúng là tài năng. Cậu vừa thành công khiến tôi mất hết nhiệt huyết với nghề giáo viên.”

Tôi nhún vai:

“Vinh hạnh của tôi.”

“Biến đi!”

Anh ta hỏi:

“Tiểu thiếu gia nhà cậu có phải thích cậu không? Cả ngày lén lút trộm!”

Tôi liếc ta:

“Anh đúng là nhiều chuyện quá mà!”

“Thứ nhất, ta không phải người nhà tôi. Thứ hai, ta nghĩ gì là chuyện của ta, liên quan gì đến tôi?”

Dụ Cảnh gật gù:

“Cậu tự biết là .”

Kết quả, tối hôm đó ăn cơm xong, Thẩm Phóng bất ngờ kéo tôi lại.

Anh ta nghiến răng, trừng mắt hỏi:

“Dụ Cảnh có phải thích cậu không?”

Hai người hẹn nhau à? Sao tôi không biết mình săn đón như ?

“Tắm rửa rồi ngủ đi, mai thi rồi!”

Thẩm Phóng buông tay, nghiêm túc :

“Mạnh Nam Tự, thi xong tôi có chuyện muốn với cậu!”

….

Kỳ thi cuối kỳ lớp 11, xong là chúng tôi sẽ bước vào lớp 12.

Dụ Cảnh với tôi:

“Đừng căng thẳng, cứ từ từ.”

Tôi nhạt.

Căng thẳng ư? Sao có thể!

Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng có cảm giác đó. Nhưng khi bước vào phòng thi, tôi bỗng cảm thấy nhịp thở gấp gáp.

Tôi căng thẳng thật…

Thật kỳ lạ.

Hai ngày thi mà như rút cạn nửa cái mạng của tôi. Mẹ tôi thương xót, lau mồ hôi cho tôi:

“Với tâm lý thế này, thi đại học con định thế nào?”

Tôi chỉ biết ngốc nghếch:

“Đại tỷ dấu à, dù sao em cũng phải đỗ đại học, em sẽ cố gắng thi vào một trường tốt.”

Tối hôm đó, Thẩm Phóng gọi điện rủ tôi ra ngoài.

Khi tôi bước ra khỏi biệt thự, ta đang ngồi trên một chiếc mô tô chờ sẵn. Anh ta ném cho tôi một chiếc mũ bảo hiểm:

“Đi thôi, chở cậu đi hóng gió.”

Tim bỗng dưng có chút rung . Mà rung thì hành .

Chúng tôi phóng qua những con đường từ ngoại ô đến bờ sông. Hít thở làn gió mát lạnh ven sông, tôi cảm thấy mọi u ám trong lòng tan biến.

“Định gì? Không phải định rủ tôi ra đây để đánh nhau đấy chứ?”

Thẩm Phóng bực mình:

“Tôi rảnh thế à?”

Tôi quanh:

“Thế không lẽ định bỏ tôi ở đây?”

“Không thể nghĩ gì tốt đẹp hơn à?”

“Tôi không định ném xác tôi xuống sông đã là tin tưởng nhân cách lắm rồi!”

Thẩm Phóng giơ tay đầu hàng, vẻ mặt bất lực:

“Được rồi, tôi chịu thua!”

Anh ta liếm đôi môi khô khốc, hít sâu một hơi, rồi :

“Mạnh Nam Tự, tôi thích cậu. Cậu có thể tôi không?”

“Không thể!”

Thẩm Phóng còn chưa kịp hết căng thẳng, nghe câu trả lời của tôi, mặt ta chuyển từ xanh sang trắng.

“Cậu không thể suy nghĩ thêm hai giây à?”

Hai giây sau, tôi đáp:

“Không thể!”

Thẩm Phóng đứng bật dậy, vẻ mặt có chút bối rối và tức giận:

“Tại sao?”

Thực ra chính tôi cũng không hiểu.

“Anh không phải luôn muốn đẩy tôi xuống địa ngục sao? Hẹn hò cũng là một phần trong kế hoạch đó à?”

Môi Thẩm Phóng mím chặt thành một đường thẳng. Anh ta nghiến răng:

“Tôi đã không nghĩ như thế từ lâu rồi. Tôi đâu có tổn thương cậu mà!”

Tôi thở dài:

“Anh không tổn thương tôi, không phải vì không ác, mà vì tôi đủ mạnh mẽ. Nếu đổi lại là người khác, những việc đủ để hủy hoại họ.”

“Làm gì có chuyện đó? Tôi chỉ là…”

Anh ta định phản bác, không thành lời.

“Thẩm Phóng, những gì chính là bắt nạt học đường. Bất kể kết quả ra sao, sự thật đó không thể thay đổi. Thế mà các người thậm chí chưa bao giờ xin lỗi tôi.”

Dù là Thẩm Phóng hay bè của ta. Mọi chuyện trong quá khứ dường như đã bị lướt qua như chẳng có gì.

Tôi không truy cứu vì tôi không định thân thiết với họ. Chứ không phải vì tôi thấy nó không quan trọng.

Cuộc trò chuyện kết thúc trong không vui. Tiểu thiếu gia thất bại trong việc tỏ , tự ái bị tổn thương, bỏ tôi lại và đi mất.

Tôi ngồi lại thêm nửa tiếng, vừa định tự gọi xe về thì ta quay lại. Cũng không gì nữa mà chỉ yên lặng đứng chờ.

Nơi này khá hẻo lánh, tôi không bộ tịch.

Trên đường về, không ai mở miệng một lời.

Đến biệt thự, khi tôi vừa chuẩn bị bước vào, ta hỏi:

“Nếu tôi chưa từng những chuyện đó với cậu, chúng ta có khả năng không?”

Tôi lắc đầu.

“Tại sao?”

“Vì là con trai của cha dượng tôi. Ở bên sẽ khiến mẹ tôi khó xử. Với tôi, mẹ luôn là ưu tiên hàng đầu. Bất kỳ điều gì có thể tổn thương cho bà, tôi sẽ không bao giờ để nó bắt đầu.”

“Mạnh Nam Tự, cậu thật tuyệt !”

Nói xong, ta quay người bỏ đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...