Trận Chiến Nhà Hào [...] – Chương 5

Tại sao lại như ư?

Vì chúng tôi đều đứng từ dưới lên.

Thẩm Phóng bảng xếp hạng, không thể tin nổi:

“Người ta bảo nhà nghèo thường sinh ra quý tử. Nhà cậu nghèo đến mức trở thành Nam Cực rồi, sao vẫn thi như thế?”

Tôi cũng không hiểu nổi:

“Người ta bảo giáo dục tinh hoa. Nhà gia sư có thể xếp hàng từ đây đến Pháp, sao vẫn giữ chặt vị trí bét bảng không rời?”

Kỳ thi giữa kỳ kết thúc cũng là lúc diễn ra họp phụ huynh. Mẹ tôi một mình đóng hai vai.

Cô giáo chủ nhiệm hỏi:

“Ai là phụ huynh của Mạnh Nam Tự?”

Mẹ tôi đáp: “Là tôi!”

“Ai là phụ huynh của Thẩm Phóng?”

Mẹ tôi lại đáp: “Vẫn là tôi!”

Cả lớp chìm vào sự im lặng chết chóc. Cuối cùng, mẹ tôi bước ra khỏi lớp với khuôn mặt đen kịt. Bà nghiến răng:

“Mẹ chưa bao giờ mất mặt như hôm nay! Hai đứa đúng là rồng cuộn phượng múa mà!”

14

Thành tích của tôi và Thẩm Phóng đã ra một cú sốc tinh thần lớn cho mẹ. Bà dứt khoát quyết định:

“Phải mời gia sư ngay lập tức!”

Tôi đặt mọi hy vọng vào Thẩm Phóng. Nhưng ta chỉ im lặng không gì.

“Hừ, tên nhóc này!”

Tôi định lên tiếng cứu vãn:

“Mẹ quý, cũng không đến nỗi nào…”

Chưa kịp hết, mẹ tôi đã đỏ mắt:

“Đó là lỗi của mẹ. Trước đây mẹ không có khả năng, nay đây mai đó, giờ mẹ chỉ muốn dành những điều tốt nhất cho con!”

Tôi giật mình, ngả người ra sau.

Ồ, chơi bài cảm đúng không?

“Được! Được! Được! Con học! Con học chẳng phải rồi sao!”

Mẹ tôi lau nước mắt mà thực ra chẳng hề có giọt nước nào. Bà cúi tôi từ trên cao:

“Ngoan, để mẹ gọi cho Dụ Cảnh!”

Tôi trừng mắt Thẩm Phóng:

“Mẹ kế bắt nạt không biết phản kháng à? Tôi thật sự thất vọng về .”

Thẩm Phóng bất lực:

“Đó là mẹ ruột của cậu!”

“Đúng rồi! Mẹ ruột của tôi chứ không phải mẹ ruột của . Lên đi!”

“Chậc, tôi không ngu mà bia đỡ đạn cho cậu. À mà, Dụ Cảnh là ai?”

Tôi rùng mình:

“Một ác quỷ!”

Một ác quỷ kiểu “tôi biết thì cậu cũng phải biết, nếu cậu không biết, cậu đúng là đồ ngốc.”

Quan hệ giữa tôi và Dụ Cảnh rất hòa thuận, miễn là không nhắc đến chuyện học hành.

Còn nếu đụng đến học tập, ta sẽ không ngần ngại sỉ nhục tôi — cả về tinh thần lẫn nhân cách.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu đựng sự tra tấn của ta. Nhưng ta lại thay đổi.

Không những giảng bài dễ hiểu, mà còn cực kỳ kiên nhẫn.

“Anh trước đây đâu có như thế!”

Trước đây, mỗi lần ta dạy tôi bài tập, cảm giác như cơn gió thu quét sạch lá rụng, lạnh lùng không chút thương xót. Nhưng hôm nay, giống như cơn mưa xuân thấm đẫm lòng người.

Dụ Cảnh đầy thoải mái:

“Chắc là sức hút của tiền bạc đấy!”

Tim tôi hơi nhói:

“Vậy là không tôi nữa à?”

Anh ta cài cây bút bi lên tai:

“Tình sao? Đáng giá mấy đồng chứ?”

Thẩm Phóng mặt tối sầm:

“Tôi có phiền hai người không?”

Quả thật, sức mạnh của đồng tiền đã khiến “học bá” phải cúi đầu.

Nhưng ngay cả ta cũng có lúc suy sụp.

Ví dụ như hôm nọ, ta ra ngoài nghe điện thoại. Tôi và Thẩm Phóng gặp một bài toán khó. Không ai , chúng tôi quyết định cùng phân tích. Phân tích tới phân tích lui, cuối cùng lại giải thật.

Cảm giác thành tựu đầy ắp!

Khi Dụ Cảnh quay lại, chúng tôi hồ hởi khoe ngay.

Anh ta trang giấy nháp, im lặng hồi lâu. Sau đó, ta vỗ tay, lắc đầu:

“Hai người đúng là rồng cuộn phượng múa. Các cậu biết không? Các cậu vừa sáng tạo ra một công thức mới đấy. Ôi, giỏi ghê!”

Anh ta hít sâu hai hơi, nghiến răng :

“Nhớ lấy một định luật: bất kỳ thứ gì hai cậu cùng nhau nghĩ ra, đều là sai!”

15

Tinh thần học tập của tôi và Thẩm Phóng đã lan tỏa đến rất nhiều người.

Đầu tiên phải kể đến Vương Dương.

Từ khi tôi đến, cậu ta bị tụt hạng, rơi xuống vị trí thứ ba từ dưới lên. Cậu ta không tin nổi:

“Anh Phóng, trai thân của tôi, chẳng phải luôn coi điểm số như cỏ rác sao?”

Thẩm Phóng vắt chân chữ ngũ, nhàn nhã đáp:

“Tôi muốn thử cảm giác đứng nhất toàn khối!”

“Vậy là định bỏ rơi tôi? Không , tôi cũng phải học!”

Chim công nhỏ nghe thấy liền chen vào:

“Các cậu định gì? Tôi cũng muốn tham gia!”

Tôi cạn lời.

Trí tò mò của hội con nhà giàu cũng nặng nề sao? Đến cỏ rác cũng muốn tranh giành?

Thẩm Phóng hỏi ý kiến tôi.

Tất nhiên ý kiến của tôi là không có ý kiến:

“Chỉ cần có tiền, cái gì cũng dễ !”

Thế là tôi mở một lớp học phụ đạo cho Dụ Cảnh. Dụ Cảnh vô cùng hài lòng:

“Cô bé ngoan, không uổng công ba năm xưa khổ cực nuôi con lớn!”

Tôi gật gù, đưa tiền cho ta:

“Anh tám, tôi hai!”

Dụ Cảnh lập tức đổi sắc mặt:

“Đồ cẩu tặc!”

Xem kìa, cha con của chúng tôi mong manh thế đấy!

Mời chim công nhỏ tham gia, tôi từng lo ta nhận ra Dụ Cảnh. Kết quả, ta không nhận ra thật.

Có thể là vì hôm đó Dụ Cảnh ăn mặc chỉn chu quá mức, không giống người thường ngày. Thậm chí có hôm ta còn hỏi tôi:

“Anh trai này nghề gì ?”

Tôi nheo mắt, ngẩng lên góc 30 độ, trời đầy thổn thức:

“Anh ấy bán cá ở chợ suốt 20 năm, trái tim ấy đã lạnh lẽo như con dao của mình rồi!”

Chim công nhỏ: 【…】

Dụ Cảnh đúng là rất giỏi. Số tiền gia sư đắt đỏ của ta quả không uổng phí.

Sau khi tìm hiểu hình của mọi người, ta lên kế hoạch học tập riêng cho từng người. Hội con nhà giàu, ai nấy đều ngoan ngoãn phục tùng.

Cho đến một ngày, lẽ ra Dụ Cảnh phải đến lại không xuất hiện.

Tôi gọi điện thoại thì thấy máy ta tắt. Gọi cho Tằng bán thịt lợn đối diện chỗ ta, thì nghe tiếng hét hỗn loạn:

“Chết tiệt, có người đập quầy của Dụ Cảnh!”

Nghe thế, cả nhóm sục sôi phẫn nộ.

“Ai? Dám vào thầy của chúng ta à?”

“Tôi đây còn phải kính nể ấy đến mức nào, thế mà có người dám phách?”

“Đi, bảo vệ Dụ nào!”

Thế là một nhóm con nhà giàu, mặc quần áo giá cả chục nghìn tệ, lao như bay đến chợ.

Đến nơi, thấy một đám đông hỗn loạn, cả nhóm đỏ mắt:

“Dụ Cảnh, bọn tôi đến giúp đây!”

“Đập nó! Đập nó!”

Trong chớp mắt… hình càng hỗn loạn hơn!

Dụ Cảnh đứng đó, trán nổi gân:

“Cậu dẫn họ đến đây gì?”

Tôi đã sôi máu:

“Hỏi gì nhiều thế, đánh nó đi!”

Vì chúng tôi tham gia, cảnh đẩy nhau biến thành trận chiến đá thực sự.

Cuối cùng, cảnh sát đến giải quyết.

Ba nhóm người bị bắt lại: nhóm chuyện, nhóm người chợ, và nhóm “hội con nhà giàu”.

Tóm lại, câu chuyện không quá phức tạp, đúng là náo nhiệt!

Nguyên nhân sự việc cũng chẳng có gì to tát, chỉ là có người thấy quầy của Dụ Cảnh ăn phát đạt, sinh lòng ghen tị, liền đến bắt nạt một đứa trẻ như ta, muốn hù dọa ta rời đi.

Ai ngờ, họ lại đá trúng tấm sắt.

Hội con nhà giàu bắt đầu khoe mẽ:

“Anh có biết bố tôi là ai không?”

“Anh có biết mẹ tôi là ai không?”

“Anh có biết ông nội tôi là ai không?”

“Anh có biết cả nhà tôi là ai không?”

Nhưng bên kia cũng không chịu yếu thế:

“Tôi không cần biết các người là ai! Chọc giận tôi, các người sẽ không sống yên đâu!”

Rất nhanh sau đó, họ bị vả mặt.

Những “gia đình quyền lực nhất” chính thức xuất hiện, trong đó có cả cha dượng mới của tôi.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, ông vỗ vai Dụ Cảnh:

“Chuyện nhỏ, để tôi lo!”

Chỉ cần câu đó là đủ.

Hội con nhà giàu đi cứu người giờ bị từng phụ huynh đưa về nhà.

Thẩm Phóng bị thương. Vai ta bị một cây gậy đánh trúng, là vì chắn cho tôi. Cú đánh đó quá bất ngờ. Khi ta lao ra đỡ cho tôi, tôi cũng sợ hết hồn.

Anh ta khều tôi:

“Cậu định báo đáp tôi thế nào đây?”

Tôi lườm ta một cái:

“Làm việc tốt mà đòi báo đáp thì không phải người tử tế, chưa nghe qua à?”

Anh ta lại :

“Ơn nhỏ giọt nước, báo đáp cả dòng suối, chưa nghe qua à?”

Tôi nhún vai:

“Được thôi! Vậy muốn tôi báo đáp kiểu gì?”

Thẩm Phóng bỗng ngại ngùng. Lưỡng lự hồi lâu, ta đáp:

“Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp đi!”

“Tạm biệt!”

Thẩm Phóng không vui, túm lấy tôi:

“Cậu có ý gì đây?”

“Ơn này tôi không báo nữa!”

“Sao cậu lại thế chứ!”

Tôi nhún vai:

“Anh thích giúp người vì phẩm chất cao quý, tôi lại ngang ngược, không muốn báo đáp đấy. Anh tôi?”

Thẩm Phóng trừng mắt:

“Mạnh Nam Tự, cậu thật vô sỉ!”

Tôi nhạt:

“Đừng tưởng tôi không biết nghĩ gì nhé. Có phải định lừa dối cảm của tôi, giỡn với tôi, rồi khi tôi thật lòng thì vứt bỏ tôi không? Nói cho biết, ngay từ khi mở miệng, tôi đã thấu âm mưu của rồi!”

Thẩm Phóng nghiến răng:

“Cậu đúng là đồ thông minh quá hóa ngu!”

16

Mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Phóng dường như tốt hơn trước.

Anh ta đi học và tan học cùng tôi, về nhà thì lôi tôi ngồi học chung. Thái độ với mẹ tôi cũng hòa nhã hơn. Thậm chí ở trường, nếu có ai đó sự với tôi, ta cũng sẽ đứng ra đáp trả.

Anh ta :

“Về sau Mạnh Nam Tự do tôi bảo vệ, ai dám bắt nạt ấy, đừng trách tôi không nể mặt!”

Vương Dương nháy mắt, trêu tôi:

“Xúc chưa?”

Tôi hờ hững:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...