Trận Chiến Không Khoan [...] – Chương 6

14

Rồi ngay hôm sau, tôi lại đi tìm Tạ Tuyết Chi.

Vừa bước vào phòng việc của ấy, một cuộc gọi lạ đã đến.

Vừa bắt máy, đầu dây bên kia liền dồn dập xin lỗi không ngừng.

Tạ Tuyết Chi có vẻ hơi ngơ ngác.

Tôi cũng thấy hơi ngạc nhiên.

Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi nhận ra giọng này nghe quen quen.

Nhớ ra rồi, chẳng phải là cái “người trong mộng” hôm nọ đến khiêu khích sao?

Tôi giật lấy điện thoại, bực bội : “Cô còn dám gọi đến à? Tôi đang lo không tìm thấy đây!”

Nghe thấy tôi, đầu dây bên kia càng thêm sợ hãi:

“Tôi biết lỗi rồi, đừng vội trách tôi, tôi cũng bị người ta xúi giục mà.”

“Lúc đó tôi đang đi dạo ở trung tâm thương mại, thì một chàng cao ráo, đẹp trai, đeo kính gọng vàng đến hỏi tôi có hứng thú việc bán thời gian không. Sau đó, ta bảo tôi đổi hình nền chỉnh sửa bằng Photoshop, rồi chỉ về hướng các , còn đưa cho tôi mấy câu thoại.”

“Chủ yếu là vì tiền thù lao ta trả cao quá, tôi không cưỡng lại , nghĩ rằng chỉ cần vài câu thôi. Cho đến hôm nay, khi chồng của chị liên hệ, tôi mới biết sự xuất hiện của mình đã ra nhiều phiền toái cho các .”

Nói xong, lại liên tục xin lỗi.

Tạ Tuyết Chi hỏi thêm về đặc điểm ngoại hình của người đàn ông đó rồi cúp máy.

Tôi tò mò hỏi: “Chị biết người đó là ai rồi à?”

Tạ Tuyết Chi xoa trán: “Là trai đầu của tôi thời đại học. Bảo sao dạo này ta cứ hẹn ra ngoài ăn uống, hóa ra có ý đồ không tốt.”

Tôi giật mình: “Gì cơ, chị thời đại học còn có trai à?”

Tạ Tuyết Chi trộm: “Tất nhiên là giấu em mà lén quen đấy.”

Nói xong, ấy gọi điện cho Lâm Yến.

Sau nhiều ngày chiến tranh lạnh, hai người cuối cùng cũng lành, nên không ngừng chuyện.

Tôi lầm bầm một câu “trọng sắc khinh .”

Rồi cũng gọi cho Lâm Nam Thành, kể lại mọi chuyện cho .

Nói đến cuối, tôi không khỏi ghen tị:

“Tạ Tuyết Chi thời đại học còn lén có trai, sớm biết em cũng nên tìm một người. Tức thật, lại tụt hậu hơn ấy một bước.”

Nghe , giọng Lâm Nam Thành có vẻ nguy hiểm:

“Vợ ơi, có chưa đủ à?”

Biết đang ở chỗ , không về ngay , tôi cố trêu chọc: “Anh tuy tốt, mà…”

Không đợi tôi hết, Lâm Nam Thành liền cắt ngang, giọng đầy vẻ uất ức:

“Tối nay đừng ngủ nhé, sẽ chăm sóc em cẩn thận, để em biết ai mới là người tốt nhất cho em.”

Tôi khẽ cong môi : “Đùa thôi, có là đủ rồi.”

Lâm Nam Thành cũng bật :

“Anh biết mà, vợ chỉ nhất.”

“Ừ, nhất!”

Người thân thiết ở ngay đối diện.

Người tôi nhất ở ngay bên cạnh.

Lúc này.

Tôi thấy mình vô cùng mãn nguyện.

Cảm giác bản thân thực sự rất hạnh phúc.

15

Ngoại truyện (Góc nam chính)

Tôi gặp một rất thú vị.

Cô ấy tên là Thẩm Tuệ.

Rõ ràng là Thẩm Tuệ không thích tôi, ngày nào cũng bày tỏ với tôi.

Cho đến hôm đó khi ấy uống say.

Tôi mới biết sự thật từ miệng ấy.

Thì ra, lý do Thẩm Tuệ theo đuổi tôi chỉ vì muốn tương lai có thể áp chị ấy một bậc.

Không hiểu sao.

Tôi vừa thấy buồn , lại có chút hụt hẫng.

Tôi nghĩ, có lẽ mình đã thích ấy rồi.

Dù sao ấy xinh xắn, lại biết nũng nịu, nếu tôi không lòng thì mới lạ.

Thế là, đến lần thứ sáu mươi Thẩm Tuệ tỏ với tôi.

Tôi đồng ý.

Khi Tạ Tuyết Chi đính hôn, cuối cùng tôi và ấy cũng có thể công khai.

Nhưng có vẻ Tạ Tuyết Chi không hài lòng lắm về tôi, ấy hỏi tôi rất nhiều câu.

Tôi trả lời thành thật.

Đến cuối, Tạ Tuyết Chi thở dài :

“Nói thật, ban đầu tôi thấy không hợp với em tôi về tuổi tác, dù sao nó cũng chưa trưởng thành lắm, hơi trẻ con. Nhưng nghĩ lại, hai người lại có thể bổ sung cho nhau.”

“Lâm Nam Thành, em tôi hiếu thắng lắm, mong có thể chiều theo nó nhiều hơn một chút trong mọi việc.”

Tôi nghiêm túc ghi nhớ lời này.

Thật ra.

Hồi nhỏ tôi chỉ hơi yếu thôi, bây giờ sức khỏe rất tốt rồi.

Nhưng không hiểu sao Thẩm Tuệ cứ nhất quyết tin rằng tôi là một kẻ ốm yếu.

Bị nghi ngờ khả năng, tôi đành phải chứng minh nhiều lần cho ấy thấy.

Thẩm Tuệ chu môi hỏi, liệu có bị thận yếu không?

Tôi tất nhiên đáp là không.

Kết quả là ấy bị kích thích ý chí chiến thắng, quay lại quấn lấy tôi mỗi ngày.

Tôi đã chăm chỉ tập luyện từ hồi đại học, sức bền đương nhiên rất tốt.

Trái lại là Thẩm Tuệ, mấy hôm nay tôi thấy ấy đi đứng cũng hơi yếu rồi.

Được rồi, tôi chịu thua.

Thực sự sợ ấy xảy ra vấn đề sức khỏe.

Tôi liền tìm người viết một tờ chẩn đoán giả.

Thẩm Tuệ thấy, mắt cong lên, vẻ mặt đầy đắc ý:

“Đấy, em đã bảo mà, không biết kiềm chế thì chắc chắn sẽ thận yếu!”

Tôi bóp nhẹ đôi má mềm mại của ấy, phụ họa:

“Đúng , bảo bối của thông minh nhất.”

Thẩm Tuệ càng ngọt ngào hơn.

Vợ tôi đáng quá.

Vợ gì cũng đúng!

Cả đời này.

Tôi, Lâm Nam Thành, sinh ra vốn đã định sẵn là để “chó” cho Thẩm Tuệ.

Mà tôi cũng cam tâm nguyện.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...