Anh chàng này phát điên lên thì chẳng khác gì một chó hoang.
Tuần trước, vì lịch sự tôi đi ăn trưa với người thanh mai trúc mã vừa mới về nước.
Lâm Nam Thành biết chuyện liền nổi cơn ghen, hôn đến mức môi tôi sưng đỏ.
Khiến tôi giận đến mấy ngày chẳng thèm chuyện. Lúc này, Lâm Nam Thành nháy mắt đầy tứ về phía tôi.
Suốt một tháng qua, đã đóng vai người bí mật của tôi rất đạt.
Ban đầu còn miễn cưỡng, sau lại rõ ràng rất tận hưởng.
Tôi dời mắt đi, khóe môi không kiềm mà cong lên.
Giọng Tạ Tuyết Chi kéo tôi về thực tại:
“Tôi gọi rể em qua đây rồi, Tuệ Tuệ, em vừa muốn gì?”
6
Thế là tôi lại đưa ánh mắt soi xét Lâm Yến một lượt.
Đường viền cằm cậu ta căng cứng, lưng đứng thẳng đơ, trông rất căng thẳng.
Tôi phì , hơi ngẩng cằm lên, giọng điệu kiêu ngạo:
“Đương nhiên là chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Dù Tạ Tuyết Chi là kẻ thù của tôi.
Nhưng ấy có vẻ rất thích Lâm Yến, nên tôi chúc phúc cho cặp đôi này.
Lâm Yến lập tức thả lỏng, thậm chí còn có chút tự hào như nhà vợ chấp thuận.
Cậu ta rất biết điều, liền lấy điện thoại, gửi tôi một phong bao lì xì đỏ chót.
Tạ Tuyết Chi xoa đầu tôi, xấu xa: “Chị em phải đi mời rượu đây.”
“Em , chúc em sớm tìm ý trung nhân, đừng chậm hơn ‘chị ’ nữa nhé.”
Tôi chu môi hất tay ấy ra, chậm rãi : “Tôi đã tìm rồi.”
Tạ Tuyết Chi không nghe rõ, ngơ ngác hỏi lại: “Em gì cơ?”
Tôi nhếch môi, hướng ánh mắt về phía Lâm Hâm Nam, người nãy giờ chưa câu nào.
Sau đó, tôi tiến lên vài bước, khoác lấy cánh tay Lâm Hâm Nam, rạng rỡ:
“Tôi , cháu dâu, mau đi mời rượu đi.”
Tạ Tuyết Chi nghi ngờ mình nghe nhầm.
Cô ấy tôi và Lâm Hâm Nam, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ hai người…”
Tôi xác nhận suy đoán của Tạ Tuyết Chi, thì thầm bên tai ấy như một ác quỷ:
“Đúng , từ nay tôi chính là thím của chị đấy.”
“Dù kết hôn rồi tôi vẫn sẽ trên chị một bậc đó nha.”
“Cháu dâu nhỏ, nắm chắc vai vế này đi!”
Mặt Tạ Tuyết Chi tối sầm.
Lâm Yến cũng ngạc nhiên mở to mắt.
Còn tôi thì “kaka” ra tiếng.
Ba tháng công sức của tôi là để thấy Tạ Tuyết Chi ngậm ngùi như thế này đây.
Sắc mặt Tạ Tuyết Chi liên tục thay đổi.
Cuối cùng, ấy Lâm Nam Thành, giọng nghiêm túc:
“Anh ra đây chuyện với tôi một lát.”
Hai người bước ra một góc khuất.
Thấy , tôi có phần khó hiểu, lẩm bẩm:
“Ôi trời, chỉ là trên ấy một bậc thôi mà, có cần phải giận đến thế không?”
“Thôi , không cưới nữa cũng …”
Lâm Yến thở dài, vội vàng khuyên tôi:
“Đừng mà, em vợ, em nhất định phải cưới tôi đó, nếu không em không cưới, chị em cũng không cưới đâu.”
“Chị em tức giận không phải vì vấn đề vai vế, mà là vì ấy trâu già gặm cỏ non, em hiểu không?”
Tôi càng thấy khó hiểu: “Chú cậu chỉ lớn hơn tôi có năm tuổi thôi mà, có sao đâu?”
Lâm Yến thở dài càng nhiều hơn.
Tôi: “…”
Đau đầu thật, cảm giác như phải vắt óc ra nghĩ.
Mười phút sau.
Tạ Tuyết Chi và Lâm Nam Thành cuối cùng cũng quay lại.
Cả hai đều mang theo nụ trên mặt.
Tạ Tuyết Chi thậm chí còn véo má tôi, đắc ý:
“Ý tưởng cũng đó, tôi và rể em hôm qua đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi.”
“Em à, em rốt cuộc vẫn chậm hơn tôi một bước.”
Tôi nổi giận.
Một cơn giận lên đến nhiều cơn giận khác.
Thế là ngay chiều hôm đó, tôi kéo Lâm Nam Thành đi đăng ký kết hôn. Lúc đầu, Lâm Nam Thành còn giữ lấy tay tôi không chịu vào, khẽ :
“Bảo bối, bình tĩnh một chút.”
Tôi nghĩ thiếu cảm giác an toàn, vội vàng trấn an:
“Em đã chuyện với ba mẹ rồi, lễ đính hôn nhanh nhất là tháng sau có thể tổ chức.”
“Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không phụ , sau khi cưới sẽ hết mực thương, nâng niu lên tận trời xanh!”
Lâm Nam Thành nghe thế liền .
Anh nhướn mày, trong mắt ánh lên tia sáng dịu dàng:
“Vậy em nhất định không hối hận, phải mãi mãi ở bên .”
Tôi chỉ muốn nhanh chóng nhận giấy kết hôn, gì tôi cũng gật đầu đồng ý.
Lâm Nam Thành bất lực, ngoan ngoãn cùng tôi đi vào phòng đăng ký.
7
Giấy chứng nhận kết hôn vừa cầm trên tay.
Tôi lập tức chụp một tấm ảnh, gửi cho Tạ Tuyết Chi khoe khoang.
Cô ấy ngay lập tức gọi điện thoại bằng giọng đầy truy vấn:
“Không phải chứ, đồ ngốc nhà em thế mà đã kết hôn rồi? Vội vàng thế sao?”
Tôi lập tức yếu giọng:
“Tôi thích ấy, ấy thích tôi, sao lại không thể kết hôn?”
Tạ Tuyết Chi lạnh lùng một tiếng:
“Còn hỏi tại sao, tất nhiên là vì muốn tốt cho em, trông ta có vẻ yếu đuối, không lắm đâu.”
Không ? Tôi ngẫm nghĩ, đột nhiên hiểu ra ý tứ sâu xa trong lời Tạ Tuyết Chi.
Mặt tôi đỏ bừng, tức giận đáp:
“Chị… chồng chị mới không , chồng tôi rất nhé!”
Rồi tôi lập tức cúp máy.
Chủ yếu là tôi hơi thiếu tự tin.
Từ khi nhau, tôi và Lâm Nam Thành luôn rất trong sáng.
Cùng lắm cũng chỉ dừng ở hôn và ôm, đến cả quần áo cũng chưa cởi mảnh nào.
Nghĩ đến trạng sức khỏe của Lâm Nam Thành, tôi không khỏi có chút lo lắng.
Không đâu, không thể nào… ta không thực sự “không ” chứ?
Tối hôm đó.
Tôi dày mặt, nhất quyết ở lại phòng của Lâm Nam Thành.
Sau khi tắm xong, tôi mặc chiếc váy ngủ dây, ngồi lên đùi .
Hơi thở của Lâm Nam Thành lập tức trở nên nặng nề.
Tôi quàng tay qua cổ , chủ hôn.
Lâm Nam Thành đáp lại nụ hôn một cách đầy nhiệt . Nhưng chỉ ôm eo tôi, tác rất kiềm chế.
Tôi có phần không hài lòng, quyết định chủ , bàn tay từ từ trượt xuống.
Không ngờ chưa kịp chạm vào gì đã bị nắm lấy tay.
Lâm Nam Thành buông tôi ra, khuôn mặt vốn nhợt nhạt nay đỏ bừng, ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Anh đặt tôi lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn lên người tôi.
“Em , đã muộn rồi, phải đi ngủ thôi.”
Rồi quay lưng bước vào phòng tắm.
Tôi bị trùm trong chăn, đờ đẫn: ???
Không phải chứ, tôi – một đại mỹ nhân mặc váy dây ngồi trên đùi ấy, mà ấy không có chút phản ứng nào.
Thôi xong rồi, Lâm Nam Thành dường như thực sự “không ”.
Tôi lướt trên trình duyệt, tìm kiếm cả buổi với từ khóa: “Chồng không phải sao”.
Cuối cùng, tôi thở dài một cách ảo não.
Sức khỏe của Lâm Nam Thành không tốt, khuôn mặt đẹp trai của ấy bù lại hoàn hảo cho khuyết điểm này.
Thôi , con người ai mà hoàn hảo chứ.
Chồng không thì tôi, vợ, sẽ cố gắng rèn luyện để tự nâng cao sức mạnh bản thân!
Đêm đó tôi lập tức lên kế hoạch tập luyện cho mình trong nửa tháng tới.
Bạn thấy sao?