Trảm Xuân Phong – Chương 1

Chương 1

Thành hôn năm thứ ba.

Phu quân ta – Chu Mặc Hiên – vốn nên tới Hàn Lâm viện nhậm chức, lại hốt hoảng ôm một nữ tử vận y phục màu lục mà xông vào phủ.

Khi ấy ta mới hay, thì ra hai tháng qua, Chu Mặc Hiên bỏ mặc cơm ngon canh ngọt do trù nương trong phủ nấu nướng, lại ngày ngày ra đầu ngõ ăn điểm tâm ở sạp đậu hũ.

Chỉ một bát đậu hoa chay, cùng một tiểu nương tử chưa thành thân, lại có thể câu mất hồn vía vị đại nhân giữ chức Biên Tu của Hàn Lâm viện.

Hắn , trong món đậu hoa nàng ấy bán, hắn nếm ra hương vị giống như tay nghề của mẫu thân hắn khi xưa.

Chương 1:

Canh năm sắp sáng.

Phu quân ta – Chu Mặc Hiên – vốn nên tới Hàn Lâm viện nhậm chức, lại hớt hải ôm một nữ tử vận y phục xanh lục mà xông vào phủ.

Truyện dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chưa đợi ta mở lời hỏi han, hắn đã vội sai bảo nha hoàn bên cạnh ta:

“Nguyệt Kiến, mau đem bài tín của tiểu thư ngươi đến mời Lâm đại phu tới phủ chữa trị. Đinh Hương, ngươi đi lấy một bộ y phục mới của tiểu thư, rồi bảo phòng bếp đưa một thùng nước nóng lên!”

Lời vừa dứt, hai người kia vẫn đứng yên không đậy.

Không nghe hồi đáp, Chu Mặc Hiên theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt chạm đến vẻ trầm mặc của ta, giữa hàng mày chợt loé lên tia bực bội khó nhận ra.

“Tĩnh Thù, việc này đầu đuôi thế nào, ta sẽ rõ với nàng sau. Nay cứu người là việc gấp, nàng có thể lo giúp trước chăng?”

Hắn vừa , vừa siết chặt nữ tử trong lòng, che chở hết mực.

Ta chỉ thoáng thấy nửa bên má của nàng cùng y sam ướt đẫm.

Không khó để đoán, nàng hẳn vừa trải qua chuyện chẳng lành.

Máu theo tóc mai nàng chảy xuống. Ta xoay người, khẽ gật đầu với Nguyệt Kiến và Đinh Hương, ra hiệu cho họ cứ theo lời Chu Mặc Hiên mà .

Dù sao cũng là chuyện liên quan đến sinh tử, những điều khác, để sau rồi hỏi cũng không muộn.

Chẳng bao lâu, Nguyệt Kiến và Đinh Hương mang nước nóng cùng y phục sạch trở lại.

Sau đó, Lâm đại phu đến khám bệnh, kê đơn rồi cáo từ.

Mọi việc dần yên, Chu Mặc Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức chất vấn ta:

“Tĩnh Thù, ta vốn tưởng Thẩm gia các nàng là thế gia khuê tú, kẻ hầu người hạ cũng phải dạy dỗ chu toàn, thế mà hôm nay họ lại dám trái lời chủ tử. Vậy có còn hợp với quy củ hay chăng?”

“Quy củ ư?”

Ta khẽ nhướng mày, ngẩng đầu về phía Chu Mặc Hiên:

“Phu quân chẳng phải nên giải thích cho thiếp rõ thân phận của nương kia trước hay sao?”

Nhắc đến nữ tử ấy, Chu Mặc Hiên liền ho khan che miệng, dáng vẻ không mấy tự nhiên:

“Nàng ấy tên Tống Liễu, là ái nữ của chủ nhân quán đậu hũ nơi đầu phố.”

“Sáng nay trên đường tới Hàn Lâm viện, ta đi ngang qua sạp đậu hũ, bất ngờ thấy nàng ấy bị người truy đuổi rồi rơi xuống nước. Ta gọi người cứu lên, mới phát hiện nàng ấy còn bị thương, bất đắc dĩ phải đưa nàng ấy về phủ.”

Một phen giải thích qua loa, Chu Mặc Hiên ra vẻ cung kính, khom người hướng về ta:

[ – .]

“Xin phu nhân thương nàng yếu đuối đáng thương, cho phép nàng tạm ở lại phủ ta một thời gian.”

Miệng thì lời hỏi ý ta, kỳ thực lại ngang nhiên đưa người về phủ.

Nếu ta cự tuyệt, há chẳng bị người chê là lãnh khốc vô ?

Khổ nỗi, ta vốn dĩ chính là kẻ vô .

Bởi thế, ta lạnh nhạt đáp:

“Phu quân thế là không ổn. Cô nương ấy chưa từng đính hôn, ta đường đột giữ nàng lại trong phủ, chẳng danh chính ngôn thuận, e sẽ khiến hàng xóm dị nghị, khó tránh lời ra tiếng vào.”

Chu Mặc Hiên chau mày, lộ rõ vẻ bất mãn:

“Ta đường đường chính chính cứu người, có gì phải sợ miệng đời?”

“Chuyện của Tống Liễu cứ mà định. Nàng là chủ mẫu trong phủ, chỉ cần quản tốt đám hạ nhân chớ nhiều chuyện là .”

Thành hôn ba năm, đây là lần đầu tiên Chu Mặc Hiên thể hiện quyết đoán đến thế.

Ta bóng lưng hắn có phần vội vã, khẽ phất tay gọi Nguyệt Kiến lại gần:

“Ngươi đến tìm thị vệ bên cạnh đại ca ta, tra rõ mấy tháng gần đây gia ra ngoài gì, gặp những ai, từng có chuyện gì xảy ra — một việc cũng không bỏ sót.”

Trời sẩm tối, Nguyệt Kiến mới trở về.

Ngoài tin tức mang theo, nàng còn đưa ta một phong thư do huynh trưởng gửi đến.

Khi ấy ta mới hay, thì ra hai tháng qua, Chu Mặc Hiên bỏ mặc cơm canh tinh xảo do trù nương trong phủ khổ tâm nấu nướng, ngày ngày chạy tới sạp đậu hũ đầu phố ăn sáng.

Một bát tào phớ chay, một tiểu nương tử chưa chồng, lại có thể khiến vị đại nhân Biên Tu Hàn Lâm viện thần hồn điên đảo.

Quả là thủ đoạn không tầm thường.

Nghe chiều hôm ấy nữ tử kia đã tỉnh.

Lúc dùng bữa, ta thuận miệng nhắc muốn tới xem nàng một phen.

Chu Mặc Hiên chưa kịp suy nghĩ đã lắc đầu:

“Phu nhân xuất thân cao quý, hà tất phải hạ mình đi gặp một tiểu nha đầu? Nàng yên tâm, đợi nàng ấy bình phục, ta sẽ lập tức tiễn người rời phủ.”

Hắn không cho ta gặp Tống Liễu, chắc là sợ nàng chịu ấm ức.

Nhưng hắn ngăn cũng vô ích.

Sáng hôm sau, hắn vừa rời cửa trước, nàng ta đã bước vào sân viện của ta bằng cửa sau.

Đinh Hương toan mời nàng vào nội thất chuyện.

Nàng chớp mắt, nhẹ giọng từ chối:

“Ta có chuyện muốn cùng tiểu thư nhà các ngươi.”

Ta cụp mắt búi tóc gọn gàng trong gương đồng, khẽ nhếch môi nhạt.

Rõ ràng biết ta là chính thê của Chu Mặc Hiên, mà trong lời vẫn một mực xưng hô “tiểu thư nhà các ngươi”.

Thú vị thật.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...