Trảm Xuân Đường – Chương 9

9

28

Sau khi mẫu thân giúp ta vấn tóc, liền đến nghi lễ dâng rượu cảm tạ.

Ta nhận lấy chén rượu, đang định hành lễ với phụ mẫu thì…

Một gia nhân tiến lại thì thầm mấy câu vào tai Thẩm Vân Hàn.

Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.

Hắn bất ngờ bật dậy, hoàn toàn phớt lờ sự ngăn cản của mẫu thân và ánh mắt kinh ngạc của khách khứa xung quanh.

Tất cả ánh mắt đều bất giác dõi theo bóng dáng hắn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và tò mò.

Không ai hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến hắn thất thố đến trong một nghi lễ trang trọng như thế.

Chính là lúc này!!!

“Thánh chỉ đến…”

Ta căn đúng thời khắc.

Ở kiếp trước, cũng đúng vào thời điểm này, thái giám trong cung đến tuyên chỉ.

Tiếng “thánh chỉ” vang lên cao vút và kéo dài, như tiếng chuông đồng nổ vang giữa đám đông náo nhiệt.

Mọi người nghe thấy, đều chấn , rồi nhanh chóng theo quỳ xuống ngay ngắn, lắng nghe thánh chỉ.

Thế Thẩm Vân Hàn lúc này như kẻ điên, chạy thẳng về hướng Lê Thương viện.

Phụ thân hét lớn: 

“Người đâu! Ngăn nó lại!”

Nhưng Thẩm Vân Hàn giờ chỉ một lòng muốn chạy đến Lê Thương viện, ai có thể cản nổi?

Dù sao thì… hắn vừa biết người hắn thương sâu đậm, lúc này…

Đang hoan ái dưới thân kẻ khác.

Nỗi nhục này, sao hắn có thể chịu đựng?

, ta vẫn không thể hoàn toàn chắc chắn. 

Dẫu sao, ở kiếp trước, mối quan hệ giữa họ cực kỳ phức tạp, những chuyện từng ra còn ghê tởm hơn thế…O Mai d.a.o Muoi

Ta về phía Tĩnh Tuyết, nàng ta hiểu ý, nhanh chân chạy tới Lê Thương viện, mở tung cửa phòng.

Chỉ thấy Tiêu Tử Húc và Thẩm Vân Dao đang quấn lấy nhau không rời.

Tiêu Tử Húc hoảng loạn cực độ. Mái tóc bình thường chải chuốt kỹ càng giờ rối như tổ quạ, ánh mắt đầy kinh hoàng.

Thẩm Vân Dao thì đỏ mặt như nhỏ m.á.u, mắt mơ màng, dường như vẫn đang chìm trong dư vị của một cảnh không tiện ra.

Ta từ từ quay đầu, ánh mắt khóa chặt lên người Thẩm Vân Hàn, khóe môi từ tốn nhếch lên.

Thẩm Vân Hàn bị thị vệ kéo mạnh lại, hai tay siết chặt thành nắm , ánh mắt như cá c.h.ế.t trừng trừng ta.

Như thể muốn moi ra đáp án từ trên người ta.

29

Ta đưa tay che miệng, khẽ “A” một tiếng.

Âm lượng không lớn, vừa đủ để đám đông quanh đó nghe rõ.

Ta nhanh miệng trước tất cả mọi người:

“Chuyện này là sao … Tiêu công tử và muội muội ta, sao hai người lại…”

[ – .]

“Chẳng phải trước đây là Thẩm gia đại tiểu thư và Tiêu nhị thiếu gia có cảm sao?”

“Bảo sao lần trước ở hội thưởng hoa của phủ Tĩnh An hầu, Thẩm gia đại tiểu thư lại mắng Tiêu nhị… Thì ra là vì muội muội…”

Ta cúi đầu im lặng nghe mọi người bàn tán, nhẹ nhàng lau nước mắt bằng tay áo, vẻ mặt tràn đầy bi thương.

Lúc này, Thẩm Vân Dao đã từ từ tỉnh lại.

Cảm nhận ánh kỳ lạ từ mọi phía, lại thấy bản thân trong bộ dạng lôi thôi như , nàng ta hoảng hốt đảo mắt khắp nơi.

Bắt gặp Tiêu Tử Húc cũng áo quần xốc xếch, càng thêm sững sờ, vừa kinh hoảng vừa tức giận.

30

Trước mắt là một cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi.

Thẩm Vân Dao nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc kể lể.

Tiêu Tử Húc thì hoảng loạn giải thích không thành lời.

Phụ thân mặt đỏ bừng vì giận, mẫu thân thì run rẩy cả người vì tức.

Khách khứa xung quanh xì xào bàn tán, khung cảnh náo loạn đến cực điểm.

Thái giám truyền chỉ sắc mặt vô cùng khó coi, cao giọng quát:

“Đây là thánh chỉ, các ngươi còn coi hoàng thượng ra gì không? Thẩm tướng quân, còn không tiếp chỉ?!”

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Biên cương nguy cấp, quân địch xâm nhập, thế khẩn trương. Thẩm tướng quân từng dày dạn chiến trận, uy danh vang xa, trẫm đặc lệnh ngươi lập tức chỉnh đốn quân đội, trong ba ngày xuất chinh, nhất định phải đánh lui quân địch, bảo vệ biên cương. Khâm thử!”

Phụ thân ta lập tức cúi rạp người, giọng run rẩy:

“Công công, thần bình thường quản giáo không nghiêm, mới khiến xảy ra chuyện ô uế thế này. Thần nhất định tuân chỉ, xử lý nghiêm minh để chấn chỉnh gia phong.”

“Cũng cầu mong công công giúp vài lời tốt trước mặt Thánh Thượng, cho thần cơ hội lập công chuộc tội ngoài chiến trường…”

Chưa dứt lời, mặt ông đã trắng bệch.

Mồ hôi to như hạt đậu ròng ròng lăn xuống từ trán.O mai Dao muoi

Rồi chỉ thấy phụ thân trợn mắt, ngã ngửa ra sau.

Mẫu thân kinh hãi hét lên: 

“Lão gia!!!”

Gia nhân, nha hoàn xung quanh cũng đều hoảng loạn đến luống cuống tay chân.

Chuyện xấu của Thẩm Vân Dao và Tiêu Tử Húc, thêm vào đó là thánh chỉ đột ngột giáng xuống, rồi lại bị nhục công khai trước bao người.

Từng lớp áp lực như núi đè lên tim phụ thân, khiến ông không thể chịu nổi nữa, cứ thế hôn mê bất tỉnh.

Mọi người rối loạn cả lên, mẫu thân khóc nức nở lay người ông:

“Lão gia, tỉnh lại đi! Lão gia…”

Việc truyền chỉ vốn nên trang nghiêm, mà lại xảy ra biến cố như thế.

Thái giám nhíu mày, lùi lại một bước, trong mắt tràn đầy kinh miệt, như thể sợ bị vạ lây bởi điều xui xẻo nào đó.

Hắn giọng sắc như dao:

“Thật là… ra thể thống gì nữa! Thẩm phủ hôm nay như , thực sự là mất hết quy củ.”

Sau đó, hắn liếc mắt quanh, thấy không ai chủ trì nữa, bèn bực bội quát:

“Còn đứng đó gì? Mau đưa lão gia nhà các ngươi đi tìm đại phu! Thánh chỉ đã ban, Thẩm tướng quân đã tiếp chỉ, ba ngày sau phải xuất chinh! Nếu lỡ việc quân biên cương, đó là trọng tội mất đầu đấy!”

Nói xong, hắn bước những bước nhỏ, xoay người rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...