Trảm Xuân Đường – Chương 6

6

“Chỉ là, Thư nhi à, đời người gì có chuyện gì cũng thuận theo ý mình? Có lúc, thay vì để bản thân quẩn quanh trong đau khổ và giằng xé, chi bằng thử đổi góc mà suy xét lợi . Biết đâu, chuyện hiện tại trông có vẻ rắc rối lại có thể mang đến cho con cơ hội bất ngờ?”

Ta ngẩng đầu mẫu thân, gương mặt dịu dàng thân quen ấy.

Dòng ký ức không kìm mà trôi ngược về kiếp trước.

Kiếp trước của ta, ký ức về mẫu thân chỉ dừng lại ở khoảnh khắc ta bước chân vào phủ Tĩnh An Hầu.

Từ đó về sau, ta và phụ mẫu như bị dòng đời cuốn trôi, chưa từng gặp lại nhau.

Thậm chí, khi ta hỏi Tiêu Tử Húc về hình phủ Tướng quân, hắn luôn lấy cớ không muốn ta lo lắng mà bảo ta đừng hỏi tới.

Khi đó, ta ngu ngốc nghĩ rằng trong những ngày ta rời xa, phụ mẫu và mọi người trong phủ nhất định sống yên ổn, hạnh phúc.

Ta chưa từng nghĩ rằng, phía sau đó có thể còn ẩn giấu biết bao chuyện mà ta chưa từng hay biết.

Mẫu thân thấy ta mãi vẫn không lời nào, chỉ đắm chìm trong suy tư, bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta:

“Thư nhi, đi dạo chùa với mẫu thân một chút không? Nghe ngôi chùa này rất linh thiêng, chúng ta đi cầu phúc một chút.”

“ Mẫu thân chỉ mong sao con có thể bình an vui vẻ, cả đời không phải lo âu điều chi.”

Ta khẽ gật đầu, theo mẫu thân rời khỏi phòng.

Không bao lâu, chúng ta đi tới một khu rừng đào sau viện.

Đúng lúc hoa hải đường nở rộ, cánh hoa theo gió nhẹ nhàng rơi xuống.O mai d.a.o muoi

Ta giơ tay đón lấy một cánh hoa đang rơi, vừa xoay người lại thì đúng lúc bắt gặp vị trụ trì của ngôi chùa.

Ánh mắt ông dừng lại trên mặt ta, rõ ràng thoáng sững lại.

Sau một lát, ông chắp tay trước ngực:

“A Di Đà Phật. Thí chủ quanh thân khí tức không ổn định, hẳn là từng trải qua chuyện phi thường, lại ngẫu nhiên đắc kỳ duyên hiếm gặp…”

19

Ta giật mình, ngẩng phắt đầu về phía trụ trì, ánh mắt đầy cảnh giác và kinh ngạc: “Đại sư là có ý gì?”

“Lão nạp không có ác ý. Vạn vật trong thiên địa đều có nhân quả luân hồi.”

“Thí chủ đã từng trải qua khổ đau của luân hồi, hôm nay gặp cơ duyên này, cớ sao không buông bỏ chấp niệm, nhẹ gánh lên đường, trong hành trình tái sinh này tìm lại ánh bình minh?”

Giọng trụ trì trầm ổn mà ôn hòa, lại như một chiếc búa nặng nề đập thẳng vào tim ta. 

Ta khẽ siết chặt lòng, hỏi: 

“Không rõ đại sư cơ duyên là cơ duyên gì?”

Trụ trì chắp tay niệm một câu Phật hiệu, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

“Họa phúc vô môn, duy nhân tự triệu. Báo ứng thiện ác như hình với bóng. Việc thí chủ có cơ hội hôm nay tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.”

“Ắt hẳn có người tốt ngày qua ngày, ôm lòng thành kính, dâng trọn tâm nguyện, tích tụ thành dòng, lấy tấm lòng chí thành mà cảm trời xanh, mới đổi lại cơ hội xoay chuyển càn khôn này!”

“Thí chủ nên trân quý nhân duyên ấy, chớ để nghiệp hỏa quá khứ tiếp tục thiêu đốt, bỏ lỡ biết bao điều tốt đẹp của hiện tại và tương lai.”

Trong khoảnh khắc ấy, ký ức kiếp trước ùa về như thuỷ triều.

Trong ký ức, mẫu thân ta quyết tuyệt khép mình trong từ đường âm u, lạnh lẽo. 

Trong không gian nhỏ hẹp, chỉ có một ngọn đèn xanh lay lắt sắp tắt.

[ – .]

Ánh sáng yếu ớt chiếu lên thân ảnh đơn lạnh lẽo của bà.

Ngày này qua ngày khác, bà như một pho tượng bất

Chỉ có nỗi sầu và niềm thương nhớ trên đôi mày kia là lặng lẽ trôi cùng thời gian.

Là người sao? Mẫu thân?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, liền như ngọn lửa hoang mất kiểm soát thiêu rụi lòng ta. 

Thiêu đến nỗi mắt ta cay xè, đầu mũi nóng bừng, suýt nữa thì rơi lệ.

Những chi tiết xưa cũ bị ta lãng quên giờ đây đều trở thành lưỡi d.a.o sắc bén, từng nhát, từng nhát cứa vào tim ta.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, âm thầm hạ quyết tâm.

Ta nhất định phải vén cho bằng sạch màn sương dày đặc trước mắt, đoạt lại quyền chủ của vận mệnh vào chính tay mình.

20

“Tiểu thư, khi chúng ta tới trang viện ở phía nam thành, thì thấy Bội Nhi đã bị tra tấn đến mức không còn nhận ra nổi nữa. Hiện đã đưa muội ấy tới y quán rồi.”

Thanh âm của Tình Tuyết vội vã, trán nàng còn lấm tấm mồ hôi.

“Khi chúng ta chuẩn bị rời đi, không ngờ lại thấy Tam vương gia cùng Đại công tử cùng nhau từ trong trang viện đi ra…”

Ta bật dậy, kinh ngạc và nghi hoặc lập tức tràn ngập trong mắt: 

“Tam vương gia?”

“Sao hắn lại xuất hiện ở kinh thành? Hắn chẳng phải nên ngoan ngoãn ở lại đất phong của mình ở Xương Đô hay sao?”

Lông mày ta nhíu chặt, trong đầu nhanh chóng lục lọi lại mọi thông tin về vị vương gia này.

Tam vương gia là con trai của quý phi tiên hoàng sủng ái nhất khi còn sống. O mai d.a.o muoi

Từ nhỏ đã chiều hết mực, một thời oai phong không ai sánh kịp.

Chỉ tiếc trời bất trắc, tiên hoàng đột ngột băng hà, chưa kịp để lại di chiếu truyền ngôi. 

Ngai vàng theo tổ chế, đương nhiên thuộc về nhị hoàng tử của hoàng hậu.

Cũng chính là đương kim hoàng đế.

Ngay khi tân đế đăng cơ, thánh chỉ đầu tiên là đày Tam vương gia đến Xương Đô, đất phong xa kinh thành nhất. 

Và nếu không có thánh chỉ của hoàng thượng, người ở đất phong tuyệt đối không bước chân vào kinh thành.

Ta bước tới lui trong phòng, lòng rối như tơ vò.

Bỗng dưng, một ý nghĩ như tia chớp lướt qua đầu ta: Xương Đô!

Xương Đô kề sát Hưng Lợi, là vùng trọng yếu biên phòng. 

Chỉ cần có chút biến nhỏ, cục diện sẽ nguy hiểm như trứng đặt trên đá.

Nếu có người ở Hưng Lợi cố ý loạn…

Tam vương gia là người giao trọng trách trấn giữ nơi ấy, lúc này lẽ ra phải thủ vững Xương Đô. 

Giữ yên biên ải mới là lẽ phải. Vậy mà nay lại không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên xuất hiện ở kinh thành.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...