“Đây là việc riêng của tôi và Tiết Uyển, liên quan gì đến ?”
“Chu Dung Thâm…”
Ánh mắt Trần Tiến Hiền lạnh băng, khóe môi rỉ máu, m.á.u tươi dần khô lại.
Anh ta ảm đạm một tiếng, hối hận dưới đáy mắt dần đậm lên: “Năm đó Tiết Uyển lạc đường, mất tích trên núi, rõ ràng là tôi…”
“Anh câm mồm!”
Đáy mắt Chu Dung Thâm tràn đầy hoảng hốt, sợ hãi, ta đẩy tôi ra, muốn ngăn Trần Tiến Hiền lại.
Nhưng tôi tiến lên trước một bước, đứng chắn trước mặt Trần Tiến Hiền.
Tôi ngửa mặt , giọng bình tĩnh vô cùng run rẩy: “Trần Tiến Hiền, hết đi.”
“Nói từng chữ một, cho rõ ràng, đừng nửa lời dối trá, đừng có lừa em!”
25
“Uyển Uyển…”
Trần Tiến Hiền lắc đầu khổ: “Chuyện qua hết rồi, trên đời này không có thuốc hối hận.”
“Đúng , trên đời không có thuốc hối hận.”
Tôi , lại như xuyên qua , về bản thân của mấy năm trước.
“Năm đó câu lạc bộ bọn em tổ chức hoạt leo núi, lúc đó ngọn núi kia vẫn chưa hoàn toàn khai toàn bộ khu ngắm cảnh, rất nhiều chỗ không có đường đi, em không đuổi kịp đoàn nên bị lạc đường, lại bất cẩn ngã vào hang , bị thương ở chân…”
“Sau đó em vừa lạnh vừa đau rơi vào hôn mê, là Chu Dung Thâm tìm thấy em, cứu em.”
Trần Tiến Hiền cụp mắt xuống, biểu trên mặt là cố gắng bình tĩnh.
Nhưng nắm tay đang thõng hai bên người, rõ ràng là có tâm sự.
“Thật ra người ban đầu tìm thấy em, hẳn là đúng không, Trần Tiến Hiền.”
Anh lập tức ngước mắt tôi: “Uyển Uyển…”
Tôi thấy đáy mắt là đau khổ chật vật, và hối hận không thể nào tỏ rõ.
Tôi biết đau khổ mức nào.
Nhưng tôi còn đau khổ hơn.
Năm đó trẻ tuổi ngạo mạn, tùy ý tổn thương người thích mình.
Nhưng cảm đơn thuần có lỗi gì chứ?
Không quấy rầy, không phiền, có lỗi gì?
“Cho dù ta tìm trước thì sao chứ?”
“Tiết Uyển, là vị hôn thê của tôi, ta ngấp nghé , thậm chí theo đuổi , người đàn ông như này vốn dĩ là có lòng bất chính!”
“Tôi không muốn để ta tiếp cận , cho nên mới lừa , như có lỗi chắc?”
“Vậy còn , có vị hôn thê rồi, lại lừa gạt Tần Tang đơn thuần, lương thiện.”
“Anh khiến ấy , lại bội bạc nghĩa với ấy. Chu Dung Thâm, mới là vì tư lợi, mới là đồ hèn hạ có lòng bất chính!”
“Việc Tần Tang qua đời không phải gặp điều bất trắc, cũng không phải do Tiết Uyển tôi nên, Tần Tang qua đời là vì Chu Dung Thâm tự đại nhu nhược, chân trong chân ngoài.”
“Nhưng tôi không phải ngốc như Tần Tang, tôi không muốn dở c.h.ế.t dở sống vì người đàn ông như .”
“Chu Dung Thâm, đừng đánh mất những cảm còn sót lại những năm qua của chúng ta, ký tên ly hôn đi.”
Nói xong, tôi không ta thêm lần nào nữa.
Tôi chỉ cầm lấy tay Trần Tiến Hiền, nhẹ nhàng :
“Em vào phòng đợi , tay em lạnh quá, nhớ nhanh chóng quay lại ủ ấm cho em.”
26
Tối hôm đó cũng không biết Trần Tiến Hiền đã giải quyết Chu Dung Thâm say khướt kia thế nào.
Tóm lại, tôi vừa về phòng ngủ vài phút, đã theo vào.
“Tiết Uyển.”
Trần Tiến Hiền ôm chặt lấy tôi, rồi lại áp bàn tay hơi lạnh của tôi lên bụng dưới của :
“Lúc nãy mở cửa, đã với tên họ Chu kia, em là vợ .”
“Ừm.”
“Em không giận à?”
“Ừm.”
“Vậy em có muốn vợ không?”
“Năm đó rõ ràng là tìm thấy em trước, tại sao không cho em biết?”
“Em ghét , thấy đã thấy phiền, bảo cút càng xa càng tốt.”
Giọng Trần Tiến Hiền có chút tủi thân: “Lúc đó thật sự đáng ghét đến sao?”
Tôi không khỏi nghĩ về dáng vẻ của Trần Tiến Hiền năm đó.
Người rất cao lớn, thích chơi bóng, da phơi nắng ngăm đen, tuy rằng rất đẹp trai, rộ lên lại ngốc nghếch.
Anh của hồi đó, quả thật không hợp gu thẩm mỹ của tôi.
Tiết Uyển lúc đó thích thiếu niên thư sinh nho nhã, hiền hòa như Chu Dung Thâm thời trẻ.
Xem ra con người thật sự không thể chỉ vẻ bề ngoài.
Người đàn ông có vẻ không đáng tin cậy năm đó, lại là một người si chung thủy.
Còn thiếu niên hiền hòa đa kia, lại luôn là người tâm tư d.a.o khó đoán.
“Thật ra… cũng không ghét đến thế.”
“Trần Tiến Hiền, xin lỗi .”
“Em đừng xin lỗi, Tiết Uyển.”
“Trần Tiến Hiền, có thể lại những lời năm đó theo đuổi em không?”
Trần Tiến Hiền có vẻ hơi không tự nhiên, khẽ hắng giọng, rồi mới lắp bắp :
“Tiết Uyển, rất thích em, em có thể không?”
Trong căn phòng mờ tối, đôi mắt vẫn sáng như .
Sáng đến mức khiến người ta mềm lòng.
Tôi ngẩng mặt lên với , nhẹ nhàng hôn một cái: “Em đồng ý.”
27
Lúc đơn ly hôn đã ký tên của Chu Dung Thâm gửi đến.
Chiếc sườn xám dạ tiệc của Tân Nguyện cũng đã may xong.
Tôi gọi điện thoại, hẹn ấy thời gian đến lấy.
Tân Nguyện đến đúng hẹn, chỉ là đôi mắt thường ngày cong cong mỗi khi gặp người khác của ấy lại phủ một tầng sương mù u sầu.
Cô ấy chiếc sườn xám đã đặt may, thích vuốt ve nó.
Nhưng khi ngẩng đầu tôi, đột nhiên nước mắt rơi xuống:
“Xin lỗi chị Uyển Uyển, em vốn muốn mặc chiếc sườn xám này tham gia dạ tiệc, để toàn bộ giới danh viện Hải Thành thấy thiết kế của chị tuyệt vời thế nào, bây giờ…”
Cô ấy vừa khóc, vừa ngẩng mặt lên với tôi: “Em không định đính hôn nữa, cho nên, thật sự xin lỗi chị, chị Uyển Uyển.”
“Tân Nguyện, có chuyện gì xảy ra sao?”
Tôi kéo ấy ngồi xuống, đưa khăn giấy cho ấy, nhẹ nhàng hỏi.
Tân Nguyện tuổi còn nhỏ, má bầu bĩnh hồng hào, nước mắt rơi xuống, vẫn cố gắng gượng đầy non nớt: “Tống Thanh Nhượng và theo đuổi ấy bảy, tám năm…”
Cuối cùng ấy vẫn không gượng , vỡ vụn, tan biến, đến cuối cùng, đôi mắt hạnh xinh đẹp kia cũng trở nên trống rỗng.
Bạn thấy sao?