Trầm Mê – Chương 8

Chương 8

Từ nhỏ đã biết mình là vợ ta.

Từ nhỏ ta cũng biết, ta cuối cùng sẽ cưới .

Vì sao sau này lại đi đến bước này?

Lặng lẽ suy nghĩ một chút, ta Tần Tang nhiều mức nào?

Có nhiều hơn nữa, chẳng qua chỉ trở thành một thằng nhóc phản loạn, đối nghịch với trưởng bối trong nhà mà thôi.

Anh ta chán ghét nhận cuộc sống mình, ta chán ghét cuộc sống mình bị người khác sắp đặt.

Nhưng Tiết Uyển có lỗi gì?

Lỗi sai duy nhất của , là phải ta.

23

“Nếu Chu không gì thì mời về, không còn sớm nữa rồi.”

Trần Tiến Hiền không muốn lãng phí thời gian lên người đàn ông này.

Đêm xuân ngắn ngủi, mỗi phút mỗi giây đều muốn ở bên Tiết Uyển.

“Tôi có thể gặp ấy một lần không?”

Chu Dung Thâm đưa tay ra, chặn cửa lại.

“Cô ấy mệt muốn c.h.ế.t rồi, sợ là không có sức gặp .”

Trần Tiến Hiền cũng là đàn ông, rất biết cách để đ.â.m d.a.o vào lòng người đàn ông khác.

Mà đây mới chỉ là mới đầu, Chu Dung Thâm cũng chỉ là đau đớn nhất thời.

Sao mà có thể so sánh với nỗi đau khổ muốn mà không , muốn nhớ cũng không xong mấy năm vừa rồi của .

Mắt Chu Dung Thâm đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.

Đốt ngón tay tì trên khung cửa dùng sức, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Anh ta khàn giọng , gằn từng chữ một:

“Tôi chưa ký đơn ly hôn, giờ ấy vẫn là con dâu nhà họ Chu, vẫn là vợ Chu Dung Thâm tôi.”

“Anh ơn tránh sang một bên.”

Chu Dung Thâm đưa tay muốn đẩy cửa.

Nhưng giọng nhẹ nhàng của Tiết Uyển liên tục vang lên:

“Trần Tiến Hiền… Sao mãi chưa quay lại ?”

“Có chuyện gì sao?”

Anh ta chưa từng nghe ngữ điệu như thế của Tiết Uyển.

Hơi hơi khàn khàn, lại mềm mại như nước mùa xuân.

Âm cuối mang theo dịu dàng kiều, lúc khẽ mắng lại không giấu thân mật bên trong.

Đó là con d.a.o mềm nhất trên đời, lại là độc dược trí mạng của ta.

Chu Dung Thâm hiểu ra.

Cả đời này của ta, không ổn rồi.

Vết xe đổ lần trước hiện lên trước mắt ta.

Anh ta vẫn ngu xuẩn giẫm lên vết xe đổ đấy.

24

“Uyển Uyển, không sao, em đừng lo.”

Trần Tiến Hiền quay lại tôi, tôi ra người đứng ngoài là Chu Dung Thâm.

Bốn mắt nhau, tôi không biết tâm trạng Chu Dung Thâm ra sao.

Nhưng với tôi, cũng chỉ có kinh ngạc và bất ngờ thoáng qua.

Sau đó, tôi khẽ gật đầu với ta, bình tĩnh hỏi: “Anh tới đưa đơn ly hôn à?”

“Thật ra có thể để luật sư của liên hệ với tôi là .”

“Giữa chúng ta không có tranh chấp tài sản, thủ tục rất đơn giản.”

“Tiết Uyển.”

Chu Dung Thâm đột nhiên thảm một tiếng: “Tôi chưa ký tên.”

“Tiết Uyển, tôi không muốn ly hôn.”

Tôi hơi bất ngờ, cũng chỉ là hơi hơi bất ngờ mà thôi.

Thật ra tôi hơi hơi hiểu tại sao Chu Dung Thâm lại như .

Giống như lúc trước Trần Hề chia tay Phó Hàn Thanh rồi rời đi thẳng một mạch.

Người đã hình thành thói quen, ít cũng phải mất hai mươi mốt ngày.

Nhưng Trần Hề và Phó Hàn Thanh đã bên nhau bảy năm.

Còn tôi và Chu Dung Thâm, là thanh mai trúc mã từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, chúng tôi thậm chí có nhiều hơn ba lần bảy năm này.

Phó Hàn Thanh không thể chấp nhận việc Trần Hề thật sự không còn ta.

Thật sự đã rút khỏi cuộc sống của ta hoàn toàn.

Nhưng thời gian rồi sẽ vùi lấp cảm khó thích ứng đấy.

Chu Dung Thâm cũng giống thế.

Một nhà vợ phiền phức, một người phụ nữ từng thích ta.

Đột nhiên rút hết lại toàn bộ thương, không còn phụ thuộc vào ta.

Quả thực sẽ cảm thấy khó chịu một thời gian ngắn.

Nhưng chẳng sao cả, những xinh đẹp trẻ tuổi hơn có thể khiến ta chậm rãi quên đi.

Hoặc một nào đó giống với Tần Tang, cũng sẽ khiến ta lập tức rơi vào trầm mê.

Cũng chẳng có gì quan trọng, cảm của đàn ông đều chỉ là trò .

Cười qua qua là .

“Trần Tiến Hiền.”

Tôi thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng giật cánh tay Trần Tiến Hiền: “Em nghĩ em cần luật sư.”

Trần Tiến Hiền , hơi lộ vẻ tự phụ: “Không người nào có thể địch lại phòng tư pháp của Minh Duệ.”

“Nếu bọn họ không giải quyết , để tự mình mời một người đến hỗ trợ.”

“Ai ?” Tôi hơi tò mò.

“Người duy nhất mà Trần Tiến Hiền phục vụ.”

“Chỉ là cậu ấy ở nước ngoài lâu năm, cho nên chưa kịp dẫn em đi gặp cậu ấy.”

“Mà nghĩ chắc không cần phiền đến cậu ấy đâu.”

“Cũng đúng, chỉ là kiện cáo hôn nhân thôi mà,”

“Anh vừa , là… Trần Tiến Hiền?”

Chu Dung Thâm đột nhiên nặng nề lên tiếng.

“Vâng, tôi là Trần Tiến Hiền.”

Sắc mặt Chu Dung Thâm dần trở nên âm u dữ tợn.

Ngay chớp mắt tiếp theo, ta lại đ.ấ.m thẳng vào mặt Trần Tiến Hiền.

Lần này quá đột ngột, tôi còn đang giữ cánh tay Trần Tiến Hiền.

Anh sợ tôi bị thương, không kịp thời tránh đi.

Mặt bị đánh mạnh một cái, lập tức bị thương.

Mà ngay giây phút tôi thấy bị thương, tôi chỉ cảm thấy m.á.u cả người lập tức dừng lại trong nháy mắt.

Lần đầu tiên trong đời, tôi thất thố, vọt tới trước mặt Chu Dung Thâm, hung hăng tát ta một cái.

Móng tay sắc nhọn cào xước mặt Chu Dung Thâm.

Tôi vẫn tức giận chằm chằm ta: “Anh lập tức cút ra khỏi nhà tôi, cảm ơn.”

“Tiết Uyển, đánh tôi vì ta?”

Chu Dung Thâm sờ vết thương trên mặt, lại tiếp tục ngẩng đầu tôi:

“Cô vì một thằng khốn nạn ngấp nghé vợ người khác mà đánh tôi?”

“Anh ấy là vợ ?”

“Chu Dung Thâm, cưới ấy ba năm, có một ngày, một phút nào đối xử với ấy như vợ mình chưa?”

“Anh có biết thứ dễ dàng lấy , là giấc mộng Trần Tiến Hiền tôi nằm mơ cũng không dám không?”

“Anh có biết lúc tôi nghe ấy kể ấy phải chịu bao nhiêu tủi thân, nếm bao đau khổ, tôi đau lòng bao nhiêu, lại hối hận nhiều mức nào không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...