Trầm Mê – Chương 6

Chương 6

Giúp việc cũng đều theo những gì Tiết Uyển từng phân phó.

Nhưng tất cả đều không đúng.

Áo sơ mi phối cùng cà vạt chỉ tàm tạm.

Nhiệt độ và độ ẩm trong phòng không thoải mái như lúc ở nhà.

Anh ta thậm chí đã quên mất, những khi tuyết rơi ở Bắc Kinh mấy năm qua, Tiết Uyển đã chuẩn bị quần áo gì cho ta.

Đến mức ta cảm cúm hai lần liên tiếp.

Sốt đến mức thần trí mơ hồ, lại không còn nước mật ong ấm đưa đến bên miệng.

Cũng không ai cực nhọc ngày đêm, không dời một phút chăm sóc suốt đêm.

Người dưới bếp cũng không biết, lúc ta bị ốm không thấy đói bụng.

Vốn là người ăn thanh đạm, lúc này lại muốn ăn đồ chua cay.

Hết thảy mọi thứ đều không như ý muốn.

Điều này khiến bệnh Chu Dung Thâm kéo dài cả tuần, mới chậm rãi hồi phục.

Mà sau khi bệnh đỡ hơn, việc đầu tiên ta , là bảo trợ lý riêng đi thăm dò nơi Tiết Sùng chuyển viện.

Anh ta biết rõ Tiết Sùng là người Tiết Uyển quan tâm nhất.

Chỉ cần ta đối xử tốt với Tiết Sùng, người con thông tuệ như Tiết Uyển sẽ hiểu rõ, ta đang cúi đầu trước .

16

Tôi một văn phòng ngay trong tòa nhà văn phòng chỗ công ty Trần Tiến Hiền đang .

Người trước mở công ty thiết kế.

Bởi chỉ cần điều chỉnh sắp xếp qua, rất nhanh có thể vào việc.

Văn phòng không to, thậm chí hơi đơn sơ.

Trần Tiến Hiền không hài lòng lắm, tôi nhất quyết nó.

Tôi không muốn tiêu quá nhiều tiền của .

Sau khi trở về từ biển, quan hệ giữa chúng tôi tựa như đã bắt đầu chệnh hướng khỏi suy nghĩ ban đầu của tôi.

Nhưng càng là như thế, tôi càng muốn có thể chậm rãi độc lập kinh tế.

Sau khi văn phòng bắt đầu việc, tôi nhận đơn hàng đầu tiên.

Là người cùng giới đầu tiên sau khi Trần Tiến Hiền đến Hải Thành, Tân Nguyện.

Cô ấy sắp đính hôn, vốn dĩ đã chuẩn bị xong xuôi lễ phục rồi.

Nhưng có lẽ muốn để tâm đến chuyện kinh doanh của tôi, nên Tân Nguyện cố đặt tôi một bộ sườn xám.

Cô ấy sẽ mặc trong lễ đính hôn.

Tôi rất để tâm những đơn hàng đầu tiên của mình.

Phác thảo, vẽ, vẽ mẫu thiết kế, lựa chọn vải, lựa tơ lụa, cúc áo, phụ kiện, mọi thứ đều tự tay .

Đến mức thường xuyên tăng ca suốt đêm.

Nhưng bận rộn khiến tôi cảm thấy vui vẻ.

Nhưng Trần Tiến Hiền lại ngày càng ai oán.

Lại thêm một đêm đồng hồ chỉ một giờ sáng.

Lúc Trần Tiến Hiền đưa tôi về chung cư, cuối cùng không nhịn nữa.

“Uyển Uyển, em có cảm thấy gần đây mắt em thâm quầng quá rồi không?”

“Thức đêm nóng trong, trên cằm em lên mụn luôn rồi kìa.”

Anh vừa , tôi kỹ trong gương.

Hình như đúng là hơi tiều tụy.

“Sắp đến ngày Tân Nguyện đính hôn rồi, em sợ không kịp nên mới thức đêm.”

“Đợi xong sườn xám cho Tân Nguyện, sau này em sẽ tuyển thêm người, không bận rộn như thế nữa.”

Trần Tiến Hiền vừa lái xe, vừa nghiêng đầu liếc tôi một cái: “Vậy em xem gần đây có gì lạ không?”

Tôi còn thật sự , vẫn đẹp trai, mũi cao thẳng, dáng vẻ này tôi đã khắc sâu trong lòng.

Bởi vì phải đợi quá lâu, trên cằm cũng lún phún râu, hơi thở tràn đầy nam tính càng mãnh liệt hơn.

Đến mức trong chốc lát , tôi cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Hình như không có thay đổi gì, vẫn giống như trước.”

Trần Tiến Hiền một tay nắm vô lăng, một tay cầm tay tôi.

“Tiết Uyển, em không thấy trên mặt tôi viết đầy chữ dục cầu bất mãn à.”

“Còn có cả thất hồn lạc phách vì bị người phụ nữ của mình coi nhẹ nữa này?”

17

Lúc lời này, giọng hơi đè thấp xuống.

Trong không gian chật hẹp, cảm mập mờ càng dễ dàng nảy sinh.

Tôi chỉ cảm thấy gò má hơi nóng lên, muốn rút tay về.

Nhưng lại bị nắm chặt hơn: “Đêm nay có cho ngủ lại không?”

Má tôi nóng bừng, không nhịn quay sang ra ngoài cửa sổ xe.

Một chiếc xe Bentley vụt qua như tên bắn, trông có vẻ hơi quen thuộc.

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua.

Chu Dung Thâm là người tự phụ, cao ngạo như thế, sao có thể đến Hải Thành.

“Uyển Uyển?” Trần Tiến Hiền hơi tủi thân.

Tôi nghĩ đến mấy ngày nay quả thực rất vất vả.

Lúc trước công việc vốn đã bận rộn túi bụi rồi.

Nhưng dù có xã giao hay tăng ca mệt mức nào, đều tự mình đến đón tôi tan .

Lại bởi vì lo lắng tôi quá mệt mỏi, sáng hôm sau lại lo lắng đến đón tôi.

Lúc nào cũng thế, sau khi đưa tôi về chung cư, lại nửa đêm lái xe rời đi.

Tôi cúi thấp đầu, ánh mắt rơi lên ngón tay khớp xương rõ ràng của .

Nhưng lại nghĩ sao ngón tay như thế, lại chỉ loạn mỗi một chỗ trên cơ thể tôi.

Má nóng rát đến mức không thể hạ hỏa nổi.

Tôi lại quay mặt đi lần nữa, mở cửa sổ xe ra.

Gió mát thổi tới, lại cuốn theo vài bông tuyết, rơi trên mặt tôi.

Tôi nghe giọng mình, thật thấp, lại mang theo lưu luyến:

“Tuyết rơi rồi, đêm nay đừng về, chịu khó ở lại chỗ em một đêm đi.”

Chung cư rất nhỏ, Trần Tiến Hiền cũng không hài lòng.

Thật ra tôi biết muốn để tôi ở lại nhà .

Nhưng tôi cũng không biết bản thân mình đang cố chấp điều gì, nhất quyết không chịu.

Anh vẫn luôn đầu hàng trước sự cố chấp của tôi, mọi thứ đều thuận theo tôi.

“Vậy… cảm ơn tiểu thư Tiết đã có lòng thu giữ.”

Trần Tiến Hiền , tiếng đầy trầm thấp và sung sướng.

Anh cầm tay tôi lên, đưa đến bên miệng, ấn thật sâu lên đó một nụ hôn.

18

Chu Dung Thâm phi nhanh trên con đường tuyết rơi.

Nơi đèn xe quét qua, tuyết sương bay mù mịt.

Con đường tỏa sáng lấp lánh, vẫn phồn hoa tấp nập.

Vẻ phồn hoa ở đây không giống với Bắc Kinh.

Bây giờ Tiết Sùng thu xếp chữa bệnh trong bệnh viện tư tốt nhất Hải Thành.

Nghe Tiết Uyển vừa mở văn phòng thiết kế của mình.

Anh ta còn nhớ, Tiết Uyển chơi vĩ cầm cực kỳ hay, lại vẽ rất đẹp, luôn mọi người khen ngợi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...