Chính ta từ bỏ Tần Tang, lựa chọn kết hôn với tôi.
Cho nên tôi không có sai.
Nhưng sau này, giày vò và đau khổ ngày này đêm nọ cho tôi biết.
Kết hôn với một người đàn ông không thương mình, chính là cái sai lớn nhất.
“Uyển Uyển, là ta không dám bỏ lại gia đình mình để cưới người phụ nữ ta thích, lỗi tại ta, không phải tại em.”
Trần Tiến Hiền nhẹ nhàng ôm lấy mặt tôi, lau đi nước mắt nơi đuôi mắt tôi: “Đừng gánh chịu tội lỗi không thuộc về em.”
“Em phải luôn luôn bản thân mình nhất, phải nhiều hơn nữa.”
“Biển cả đẹp như , nó cũng không có gì sai, sao không đi ngắm nó?”
12
Trần Tiến Hiền vẫn đưa tôi đến bờ biển.
Trời đất bao , biển không ranh giới, càng khiến loài người trở nên nhỏ bé.
Anh cổ vũ tôi tháo giày ra, cùng bước vào biển.
Nước biển hơi lành lạnh, bắp chân tôi hơi run lên.
Nhưng bàn tay Trần Tiến Hiền ấm áp đầy sức sống, đỡ lấy tôi, vững chắc như thành lũy.
Tôi dần bình tĩnh lại, nhấc váy lên, bắt đầu giẫm lên mấy con sóng nhỏ.
Chẳng biết từ lúc nào, Trần Tiến Hiền buông lỏng tay tôi ra, mà tôi hoàn toàn không nhận ra.
Mãi đến khi sóng lớn hơn vỗ tới, chân tôi loạng choạng, suýt nữa ngã xuống.
Trong lúc kinh hoàng, tôi quay đầu lại tìm , gọi tên theo bản năng: “Trần Tiến Hiền.”
“Uyển Uyển, tôi đây.”
Bàn tay to lớn dịu dàng, nắm chặt lấy ngón tay tôi.
Tôi ướt đẫm, ôm vào lòng.
Trong nháy mắt đó, trời đất yên tĩnh, như đã sớm mất đi linh hồn.
Cứ thế tìm sự cứu rỗi cho mình.
13
Ngày thứ ba, Trần Tiến Hiền đưa tôi đi lặn nước.
Tôi không dám đi vào nơi nước sâu, bởi cũng không thấy cảnh đẹp dưới biển sâu.
Nhưng với tôi, chuyện này cũng là đột phát cực lớn rồi.
Ngày cuối cùng, chúng tôi nằm trên boong thuyền phơi nắng.
Tôi không nhớ ra ai là người chủ hôn trước.
Nhưng nụ hôn này vô cùng lâu.
Vô cùng khiến người ta… lòng.
Biệt thự ở đó có thể cảm nhận gió biển.
Cũng có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ lên mỏm đá.
Trần Tiến Hiền dụ dỗ tôi uống ít rượu vang.
Trong lúc chuếnh choáng, ôm tôi ngồi trên lan can sân thượng.
Tôi vẫn còn sợ hãi biển cả.
Lại sợ hãi vì phải ngồi lên lan can không có chỗ tựa lưng.
Chỉ có thể ôm chặt cổ , hai chân dây dưa quấn chặt lấy eo .
Anh hôn lên tai tôi, tiếng rất khẽ: “Uyển Uyển, sao em lại run thế?”
“Tôi sợ, lan can mỏng lắm, tôi sợ sẽ ngã xuống, Trần Tiến Hiền…”
“Có tôi ở đây, sao có thể để em ngã xuống ?”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tai tôi.
Cảm giác nhồn nhột đó, khiến toàn bộ từ gáy xuống lưng tôi như có dòng điện bò qua.
Choáng váng lại trầm luân.
“Anh còn như , tôi sẽ không để ý đến nữa.”
Tôi cố gắng đẩy ra, cũng xấu xa giả vờ định buông tay.
Tôi sợ đến mức nghẹn ngào hét lên, chỉ có thể ôm c.h.ặ.t t.a.y .
“Được rồi, chúng ta về phòng đi.”
Tiếng của trầm thấp lại mãn nguyện, nhẹ nhàng bế tôi lên.
Đêm hôm đó là lần thứ hai của chúng tôi.
Tôi vẫn rất căng thẳng, từ nhỏ tôi đã sợ đau.
“Uyển Uyển.”
Trần Tiến Hiền cúi xuống, đan chặt mười ngón tay với tôi.
Nụ hôn của rơi lên đuôi lông mày tôi: “Nhắm mắt lại, thả lỏng đi.”
“Trần Tiến Hiền…”
“Tôi sẽ em hết lòng, Uyển Uyển.”
Trên gương mặt tuấn của Trần Tiến Hiền là chân thành thuần túy lại tha thiết.
Đôi mắt rất đen, lúc tôi, luôn có thứ gì đó khiến người ta mềm lòng.
Tôi không lên tiếng, chỉ theo lời , nhẹ nhàng khép mắt lại.
Bên ngoài cửa sổ, sóng biển hung dữ đập lên mỏm đá, vỡ tan thành bọt biển.
Tôi cảm giác bản thân như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển chảy xiết.
Bị sóng biển va vào, dập dềnh trên đỉnh thủy triều.
Điểm khác biệt duy nhất là, chiếc thuyền nhỏ này, cuối cùng sẽ chạy khỏi sóng gió, đi về phía bến cảnh to lớn mà ấm áp.
14
Chu Dung Thâm lại lần nữa bừng tỉnh khỏi mộng, thời gian đã là bốn giờ sáng.
Đây là biệt thự nằm ở bị trí đẹp nhất, là nhà tân hôn của ta và Tiết Uyển.
Ngày Tiết Uyển rời đi, Bắc Kinh mới vừa chớm đông.
Mà lúc này, đã đổ trận tuyết thứ hai.
Trong giấc mơ vừa rồi, Chu Dung Thâm mơ thấy Tần Tang.
Tần Tang đỏ mắt hỏi ta: “Chu Dung Thâm, có phải sắp quên em rồi phải không?”
“Có phải , đã sớm thích Tiết Uyển?”
Anh ta chậm rãi ngồi dậy, mãi đến khi tâm trạng bình tĩnh trở lại.
Thật ra ta đã biết từ lâu, Tần Tang mất do điều ngoài ý muốn, Tiết Uyển vô tội.
Có lẽ trong tiềm thức ta đã đoán , ta sẽ lòng với Tiết Uyển.
Cho nên mới ra hành hoang đường như thế, muốn bóp hết tất cả mọi thứ từ trong trứng nước.
Nhưng mọi chuyện vẫn không nằm trong khống chế, cứ thế lệch quỹ đạo.
Người con như Tiết Uyển, có ai thật sự không lòng chút nào?
Ngay cả bè quanh ta, ngay cả Phó Hàn Thanh.
Cũng không từng chỉ một lần, bảo ta quên Tần Tang đi, sống yên ổn với Tiết Uyển.
Thật ra ta cũng từng muốn sống yên ổn với .
Nhưng khi ta nảy sinh suy nghĩ đó, trái tim Tiết Uyển đã bị bao phủ bởi lớp băng không thể tan chảy.
Lúc ta uống say về nhà, vẫn chăm sóc ta như cũ.
Nhưng lại khéo léo né tránh ta chạm vào.
Cô không cho ta hôn, không còn ở cùng phòng với ta.
Thậm chí còn dịu dàng hỏi ta, có muốn gọi cho ta không.
Cũng chính luôn tốt tính đấy, sau khi đập vỡ ảnh cưới…
Lại đưa ra đơn ly hôn đã ký sẵn, tay trắng rời đi.
15
Chu Dung Thâm phát hiện bản thân ngày càng mất khống chế, ngày càng không bình thường.
Anh ta bắt đầu thất thần giữa những buổi tụ tập với bè.
Anh ta bắt đầu cảm thấy không thoải mái với cách bày trí trong nhà.
Rõ ràng mọi thứ vẫn đâu vào đấy như lúc Tiết Uyển ở nhà.
Bạn thấy sao?