Trầm Mê – Chương 4

Chương 4

Tiết Sùng nằm liệt giường ở đó, ai đã xuất viện cho ta?

Nhà họ Tiết đã sụp đổ từ lâu, người trong họ cũng đã tan rã.

Bây giờ Tiết Uyển chỉ còn lại mỗi mình mình.

Cho nên ngoại trừ , không còn một ai khác.

Nhưng trạng Tiết Sùng như , nếu không tiếp tục trị liệu, căn bản không sống lâu.

Tiết Uyển lại vì giận dỗi với ta mà ngay cả tính mạng của trai mình cũng không màng?

“Dung Thâm, có chuyện gì à?”

“Tiết Sùng xuất viện rồi.”

“Sao thế ?” Người kia ngạc nhiên: “Giờ trạng cậu ta thế rồi, sao có thể xuất viện?”

Chu Dung Thâm không tỏ vẻ gì: “Sao cũng , không liên quan gì đến tôi.”

“Dung Thâm…”

“Chẳng phải Tiết Uyển muốn ly hôn với tôi à?”

Chu Dung Thâm một tiếng: “Nên là Tiết Sùng có quan hệ gì với tôi nữa?”

“Không bằng nghĩ cách liên lạc với chị dâu trước đi đã, đừng có loạn quá lại dính đến mạng người…”

Chu Dung Thâm đẩy cửa bước vào phòng, giọng lạnh nhạt:

“Không cho bất cứ ai tìm ta, ai tìm ta thì đừng giữ quan hệ với thằng này nữa.”

10

Lúc rời khỏi bệnh viện, trời đã tối.

Thấy tôi xuống, Trần Tiến Hiền vốn đang dựa vào thân xe lập tức tắt thuốc lá.

Bước chân tôi hơi khựng lại, tôi về phía đang đứng trong bóng đêm.

Sau đêm đó, quan hệ giữa chúng tôi có chút thay đổi.

Chuyện của cả giúp một tay, tiền cũng là ứng giúp tôi.

Mặc dù tôi khăng khăng muốn viết phiếu nợ, muốn để quan hệ không vượt quá giới hạn.

Nhưng Trần Tiến Hiền rõ ràng không nghxi như .

Sau khi chuyển cả đến Hải Thành, Trần Tiến Hiền đưa tôi đến gặp bè chí cốt của .

Họ khác hẳn bè của Chu Dung Thâm.

Bọn họ gọi tôi là Tiết Uyển, hoặc Tiết.

Tuy là xưng hô lịch sự khách sáo, tôi có thể nghe ra chân thành và tôn trọng trong đó.

Không như bè của Chu Dung Thâm, mặc dù bọn họ gọi tôi là chị dâu, mấy năm nay, thật ra cũng không ai thật lòng coi tôi là chị dâu.

Huống hồ là chẳng biết bọn họ đã gọi bao nhiêu người là chị dâu rồi.

“Em có mệt không?” Trần Tiến Hiền đi đến trước mặt tôi: “Hộ lý và chuyên gia phục hồi chức năng mời tới đều là những người rất chuyên nghiệp và nghiêm túc việc, em không cần phải chuyện gì cũng tự tay đâu.”

“Tôi chỉ còn một người thân, đây cũng là chuyện duy nhất tôi có thể ấy.”

Trần Tiến Hiền một tiếng: “Mấy chuyện chuyên môn, cứ để mấy người chuyên môn .”

“Tiết Uyển, em có nghĩ đến việc đi việc mình thích không?”

Tôi hơi ngạc nhiên, đúng , từ lúc trong nhà xảy ra chuyện, cả gặp chuyện như thế, tôi ngày nào cũng xoay đi xoay lại, hoàn toàn không có cuộc sống riêng của mình.

Sở thích ngày xưa, giấc mộng của tôi, đều trở nên tan nát.

“Tôi thấy sau khi cả rời Bắc Kinh, có vẻ trạng rất tốt, em cũng nên để tâm đến bản thân mình hơn.”

“Tôi có thể chứ?”

Tôi Trần Tiến Hiền, đáy mắt mang theo chút mờ mịt: “Ba năm nay, tôi gần như đã cách ly khỏi xã hội.”

“Những thứ em học từ nhỏ vẫn rất dễ dàng có thể lấy lại mà. Tiết Uyển, em có thể tiếp tục chơi đàn, còn có thể vẽ tranh thủy mặc, mở triển lãm.”

Trần Tiến Hiền tôi, đáy mắt dần dấy lên ý :

“Em thậm chí có thể mở phòng thiết kế của riêng mình, chuyên may sườn xám.”

“Tôi thấy em là người phụ nữ mặc sườn xám đẹp nhất đấy.”

“Tôi có thể chứ?”

Đáy lòng thật giống như có thứ gì đó đang rục rịch.

Mỗi thứ Trần Tiến Hiền nhắc đến, đều là những thứ tôi cuồng si.

Nhưng vĩ cầm và bút vẽ, đã ba năm rồi tôi chưa chạm đến.

Sau khi cưới, tôi cũng từng nghĩ việc kiếm tiền, Chu Dung Thâm không đồng ý.

Anh ta như thể đã có chủ ý, muốn nhốt tôi ở trong nhà họ Chu, vĩnh viễn chịu quản lý của ta, phụ thuộc hoàn toàn vào ta.

“Sao lại không thể?”

Trần Tiến Hiền cầm tay tôi, kéo tôi đi về phía trước: “Ít nhất tôi vĩnh viễn sẽ giúp em vững tâm.”

“Nhưng tôi nợ quá nhiều tiền, Trần Tiến Hiền, những đam mê này muốn phát triển thành sự nghiệp, cái nào cũng là đốt tiền.”

“Tiết Uyển, tôi là người ăn, em rất có tiềm lực, đầu tư vào em, tôi sẽ không thua thiệt .”

“Anh cho tôi nghĩ thêm không?”

“Đương nhiên.”

Trần Tiến Hiền mở cửa xe, để tôi lên xe: “Nhưng giờ tôi muốn đưa em đi một chuyện rất quan trọng.”

“Chuyện gì thế?”

“Đưa em đi ngắm biển, bơi lội, lặn nước.”

11

Tôi lập tức mở to mắt, huyết sắc trên mặt lập tức mất sạch.

Ngón tay tôi bất giác cũng bắt đầu run rẩy dữ dội.

Tần Tang mà Chu Dung Thâm thích kia, gia cảnh bình thường, thiện lương xinh đẹp.

Sau khi tin tôi và Chu Dung Thâm kết hôn truyền đi, ấy tâm trạng không tốt, ra biển giải sầu.

Lúc lặn xuống nước gặp phải chuyện ngoài ý muốn, không cứu sống .

Sau khi Tần Tang chết, thái độ của Chu Dung Thâm giành cho tôi thay đổi một trăm tám mươi độ.

Lúc đó tôi vẫn còn ngây thơ cho là thanh giả tự thanh.

Tôi chưa từng chuyện đó, không thẹn với lương tâm, kiểu gì cuối cùng cũng sẽ tìm ra sự thật.

Nhưng một khi thành kiến đã ghim sâu trong lòng, sao có thể dễ dàng thay đổi?

Thi thể của Tần Tang phải mất ba ngày mới tìm về .

Hôm đó tôi cũng ở đó.

Ngày đó Chu Dung Tâm ném một mình tôi lên đá san hô.

Mãi đến khi thủy triều lên, tôi mới thuyền cứu nạn đưa về.

Từ đó về sau, tôi bắt đầu sợ hãi tất cả mọi thứ liên quan đến biển cả.

“Tôi không đi đâu, Trần Tiến Hiền, tôi sợ nước…”

“Uyển Uyển.”

Trần Tiến Hiền cúi đầu, giúp tôi cài dây an toàn.

Sau đó tiếp tục tôi, ánh mắt chăm lại chân thành: “Đừng vì lỗi sai của người khác mà trừng bản thân.”

“Em không sai, nên đừng sợ.”

“Em bơi lội rất giỏi, em rất thích biển, sao lại không đi?”

Tôi nghiêm mặt, lắc đầu khổ.

Hồi trẻ tôi cho là, tôi thích Chu Dung Thâm, chúng tôi lại có hôn ước, nên mới kết hôn thành vợ chồng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...