Tôi đột nhiên không dám thẳng vào mặt .
“Về khách sạn trước đi, sắc mặt em không tốt lắm, về nghỉ trước.”
Trần Tiến Hiền cầm vali của tôi, lại đưa tay cho tôi: “Cẩn thận không ngã, vịn lấy tôi này.”
6
Về khách sạn, lo cho tôi ổn thỏa xong, Trần Tiến Hiền sẽ rời đi.
Lúc đó tôi tắm nước nóng thoải mái, đổi sang áo ngủ mềm mại.
Ngay cả tóc dài, cũng kiên nhẫn sấy khô.
Lúc mở cửa, tôi đột nhiên mở miệng: “Trần Tiến Hiền.”
Trong chớp mắt quay người lại tôi, tôi nhón chân ôm lấy cổ , ngửa mặt lên hôn .
Lần đầu tiên hôn với Chu Dung Thâm, ta tôi như khúc gỗ, không thú vị chút nào.
Đẩy tôi ra xong nhấc chân đi.
Mà bây giờ, cách hôn tôi đã học , lại dùng với một người đàn ông mình chưa bao giờ nghĩ tới.
Trong giây phút khẽ hé miệng, Trần Tiến Hiền đột nhiên đảo khách thành chủ.
Bàn tay nóng bỏng của siết thật chặt eo tôi, xoay người nhấn tôi lên trên cửa.
Nụ hôn ngang ngược lại mạnh mẽ rơi xuống, mà nước mắt tôi cũng chậm rãi tràn ra khỏi khóe mặt.
“Tiết Uyển, đừng khóc.”
Trần Tiến Hiền ôm tôi thật chặt, cho nên tôi không thấy ý nghĩa ẩn trong đáy mắt .
“Em mà khóc, giới hạn gì của tôi cũng mất hết.”
“Cho dù chỉ là chơi tôi, Tiết Uyển, tôi cũng chấp nhận.”
7
Đêm rất yên tĩnh.
Đầu đông, lại không biết mùi hoa quế thoang thoảng từ đâu.
Hoa quế nhỏ xíu bay vào giữa hồ, có vài gợn sóng tản ra.
Một vòng rồi một vòng, như quấn lấy lòng người.
Trần Tiến Hiền bị bất ngờ ngoài ý muốn kia kinh ngạc tột độ.
Sợi tơ vô hình rập rạp cuốn chặt lấy trái tim , siết chặt m.á.u thịt lại.
Đau nhức, rất sung sướng.
Anh cứ thế ôm Tiết Uyển, ôm thật chặt.
Mặt vùi vào gáy , hốc mắt lại không nhịn nóng lên, ngay cả tuyến lệ cũng nhức nhối.
“Tiết Uyển.”
Anh hận không thể khiến người trong lòng hòa tan vào xương thịt mình.
Đến cuối cùng, lại chỉ có thể run rẩy, khàn giọng hỏi bên tai : “Em đau à?”
Tiết Uyển vẫn đang khóc không thành lời.
Trần Tiến Hiền lại hôn lên gương mặt đẫm nước của : “Vậy tôi ra ngoài… Em đừng khóc nữa, không?”
Nhưng Tiết Uyển lại lắc đầu, tiếp tục ôm chặt lấy eo .
Trong nháy mắt đó, Trần Tiến Hiền không nhịn nghĩ, cho dù có phải cho mạng của mình, cũng sẽ không do dự dù chỉ một giây.
8
Vẫn là trong căn phòng ở tầng cao nhất Tiểu Kim Sơn.
Lúc bầu không khí đang sôi nổi, Chu Dung Thâm đột nhiên ném bài trong tay xuống: “Mấy cậu chơi đi, tôi ra ngoài hít thở không khí.”
Hứa Ninh ngẩn ra, vội vàng đứng dậy đi theo cùng.
Chu Dung Thâm lại lạnh lùng : “Đừng đi theo.”
Anh ta cầm thuốc lá, đi lên sân thượng hút.
Lại mở điện thoại.
Không có bất cứ tin nhắn nào từ Tiết Uyển.
Ngay cả tấm thẻ chi tiêu ta cho , cũng không có bất cứ thông báo sử dụng nào.
Lúc này Chu Dung Thâm mới nhớ ra, trong suốt ba năm kết hôn, thật ra Tiết Uyển chỉ nhờ ta đưa tiền ba lần.
Lần đầu tiên, là một năm sau khi nhà họ Tiết xảy ra chuyện, cả Tiết Sùng của gặp chuyện bất trắc nên thương nặng.
Cô móc sạch tiết kiệm vẫn không gom đủ tiền.
Lần thứ hai, Tiết Sùng không thể nào chấp nhận sự thật thân dưới của mình bị liệt, nhất thời nghĩ quẩn, suýt nữa không có cứu lại .
Lần thứ ba, cũng là lần ở Tiểu Kim Sơn, lần khóc bỏ đi.
Vốn dĩ lần đó ta chuyện khó nghe, là bởi vì ngày đó vào đúng ngày giỗ của Tần Tang.
Tâm trạng của ta cực kỳ tệ, mới không lựa lời .
Nhưng ta dù thế nào cũng không nghĩ đến, Tiết Uyển lại đề cấp đến việc ly hôn với ta.
Cô thậm chí đã chuẩn bị xong đơn ly hôn, ký sẵn, nguyện tay trắng bỏ đi.
“Dung Thâm, có thông tin gì về chị dâu chưa?”
Chu Dung Thâm rít một hơi thật sâu, khẽ: “Kệ ta chơi.”
“Mà cậu cũng không cần lo lắng quá, giờ nhà họ Tiết thành ra thế này, ấy rời khỏi cậu, cũng không gắng gượng mấy ngày.”
“Phía cả ta đúng là cái hố không đáy.”
Cũng vì thế nên Chu Dung Thâm chắc chắn rằng Tiết Uyển tuyệt đối không dám ly hôn.
Tình cảm của Tiết Uyển và Tiết Sùng cực kỳ khăng khít, tuyệt đối không thể đi thẳng, mặc kệ tiết Sùng .
Nghĩ đến Tiết Sùng, trái tim vốn có chút bất an của Chu Dung Thâm lập tức bình tĩnh trở lại.
Anh ta dập tắt thuốc, thản nhiên : “Để ta ra ngoài chịu khổ một chút, va chạm rồi mới biết con dâu nhà họ Chu này sung sướng mức nào.”
“Hai ngày nữa vừa khéo là lễ mừng thọ của ông cụ nhà tôi, cậu vẫn nên đưa chị dâu đi cùng đi.”
“Cậu cho ấy cái thang mà bước xuống, con ấy mà, dỗ dành chút chẳng nhẽ không mềm lòng.”
Bạn ta vừa , vừa thở dài:
“Cậu xem Hàn Thanh ấy, Trần Hề đang ngọt ngào quấn quýt với Thẩm Lương Châu ở Hồng Kông kìa, hơn năm nay Hàn Thanh đang thành cái dạng gì rồi?”
Bàn tay đang đặt trên lan can của Chu Dung Thâm bỗng siết chặt lại.
Thấy mặt ta có vẻ hơi giãn ra, ta mới đưa điện thoại cho ta, ra mặt hòa.
Lại tìm số điện thoại Tiết Uyển, trực tiếp ấn gọi.
Chu Dung Thâm không ngăn lại, có lẽ từ sâu trong nội tâm ta, cũng thật sự muốn gọi một cuộc.
Chỉ tiếc, từ đầu kia điện thoại, chỉ vang lên giọng máy móc:
“Xin chào, bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc …”
Hay lắm, Chu Dung Thâm không nhịn lạnh một tiếng.
Anh ta bị người phụ nữ Tiết Uyển này chặn số rồi.
9
Người kia hơi bất ngờ: “Hay là sóng yếu nhỉ, để tôi gọi thử lại.”
“Không cần.”
Chu Dung Thâm lạnh nhạt cầm lấy điện thoại, đi về phía phòng bao.
Nhưng ngay lúc sắp đi đến cửa phòng.
Điện thoại ta nhận cuộc gọi mới.
“Ngài Chu, hôm nay tôi đến thăm ngài Tiết, phía bệnh viện ngài Tiết đã thủ tục xuất viện từ hôm qua rồi.”
Chu Dung Thâm lập tức dừng chân lại: “Cậu gì?”
Bạn thấy sao?