Trầm Mê – Chương 10

Chương 10

“Rõ ràng ấy rất ghét ta, rất chán ghét sự dây dưa của ta.”

“Anh ấy ta xấu người xấu nết, phiền muốn chết.”

“Rất nhiều lần ấy ta khó xử trước mặt mọi người, trong buổi họp lớp của họ, chỉ vì ta giả vờ say ngã vào lòng ấy, ấy suýt chút nữa đã ra tay.”

“Nhưng bây giờ, đó biết ấy sắp đính hôn liền ầm ĩ đòi tự sát.”

“Lúc đó ấy còn đang họp, bất chấp tất cả lái xe như bay đến nhà ta…”

“Anh ấy và ta đã xảy ra quan hệ.”

“Anh ấy , Hứa Hảo Hảo đã , cả đời này của ta chỉ có một tâm nguyện, muốn người phụ nữ của ấy, nếu không như ý, ta sẽ chết.”

“Anh ấy thật sự không còn cách nào khác, , cũng không thể trơ mắt ta chết.”

“Anh ấy coi như bị chó cắn, chuyện này hoàn toàn chấm dứt, sau này sẽ yên ổn, không ai phiền bọn em nữa.”

Tân Nguyện nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nước mắt trong mắt ấy như hạt châu đứt dây rơi xuống tay tôi:

“Nhưng chị Uyển Uyển, nếu thật sự ghét một người, có thể lên giường với người ta sao?”

Tôi đau lòng vô cùng, ôm chặt lấy ấy: “Nguyện Nguyện, em khóc đi, khóc ra sẽ tốt hơn.”

“Chị Uyển Uyển, em khóc đủ rồi, hôm nay hết với chị xong, sau này em sẽ không khóc vì ta nữa.”

“Nguyện Nguyện…”

“Chị Uyển Uyển, chị phải hạnh phúc nhé, Trần rất rất chị, chị thật sự rất may mắn.”

Cô ấy không khóc nữa, quả nhiên liền lau nước mắt, rồi lại bắt đầu .

Tôi khó chịu vô cùng, muốn an ủi, lại biết, an ủi nhiều cũng vô ích.

Cô ấy phải tự mình bước ra thôi.

Tôi Tân Nguyện quay người rời đi.

Bóng lưng ấy mảnh mai lại quật cường.

Tôi ấy, như thấy chính mình ngày xưa, không kìm rơi nước mắt.

28

Ngày tôi và Trần Tiến Hiền kết hôn.

Trần Hề và Thẩm Lương Châu từ Hồng Kông đến Hải Thành tham dự hôn lễ của chúng tôi.

Tôi không mời người thân và bè ở Bắc Kinh.

Nhưng cũng có người không mời mà đến.

Phó Hàn Thanh tặng rất nhiều quà cưới quý giá.

Anh ta không , thật ra tôi cũng biết, một phần là do Chu Dung Thâm nhờ ta gửi.

Có lẽ là bận tâm Trần Hề và Thẩm Lương Châu, Phó Hàn Thanh không đợi đến khi hôn lễ kết thúc đã rời đi trước.

Ngày tân hôn luôn rất bận rộn, tôi và Trần Tiến Hiền cũng không thể đích thân tiễn ta rời đi.

Cho nên không hề biết, trong chiếc Bentley đang đợi bên ngoài địa điểm tổ chức hôn lễ.

Còn có Chu Dung Thâm.

29

“Đã đưa đồ đến chưa?”

“Đưa rồi.”

“Cô ấy gì không?”

Phó Hàn Thanh lắc đầu: “Chỉ cảm ơn.”

Chu Dung Thâm khổ, cuối cùng liếc nơi hoa lệ rực rỡ kia: “Về thôi.”

“Tôi đã gặp Trần Hề.”

“Cô ấy có thai rồi.”

“Thẩm Lương Châu rất chu đáo, chăm sóc ấy cực kỳ tốt.”

Phó Hàn Thanh lại , nụ mang theo sự giải thoát: “Hình như tôi không còn khó chịu như lúc mới nghe tin ấy kết hôn nữa.”

Anh ta vỗ vai Chu Dung Thâm: “Thời gian sẽ mài mòn tất cả, vượt qua rồi, từ từ sẽ ổn thôi.”

Chu Dung Thâm không gì.

Từ cái đêm khuya gió tuyết bay đầy trời ấy, khi ta thấy Trần Tiến Hiền ra mở cửa.

Nhìn thấy quần áo bừa bộn vương vãi trên đất, ta đã biết.

Cả đời này, ta cũng không thể nào tha thứ cho chính mình nữa.

Lúc trước giành lấy trong tay Trần Tiến Hiền, bây giờ lại trả lại nguyên vẹn.

Thật đúng là báo ứng nhãn tiền.

30

Năm thứ hai sau khi kết hôn, người thân duy nhất của tôi, trai Tiết Sùng suy tim, qua đời thanh thản trong giấc ngủ.

Anh ấy từng là một thanh niên xuất chúng, tấm lòng phóng khoáng, chỉ tiếc những năm tháng cuối đời lại phải nằm liệt giường.

Bao nhiêu hoài bão không có cơ hội thực hiện.

Có lẽ kết quả như , đối với ấy, lại là một sự giải thoát.

Cùng năm đó, văn phòng của tôi mở rộng gấp nhiều lần, đã bắt đầu nổi tiếng ở Hải Thành.

Năm sau, tôi phát hiện mình mang thai.

Là một cặp song sinh long phụng.

Trần Tiến Hiền cực kỳ vui mừng, còn rơi nước mắt.

Không có gì khiến người ta thỏa mãn và vui sướng hơn những giấc mộng thời trẻ trở thành hiện thực.

Tôi ôm chặt , nhẹ nhàng bên tai : “Trần Tiến Hiền, chúng ta vẫn còn cả một đời.”

Trong quãng thời gian cuộc đời tôi không ngừng rơi xuống vực sâu.

Chính đã nâng đỡ tôi, giúp tôi thành công.

Và điều tôi có thể đáp lại , là không chút tạp niệm và đồng hành trọn đời này.

– Hết –

💖✋ Phần về Trần Hề – Thẩm Lương Châu – Phó Hàn Thanh nè:

Tôi đã ở bên Phó Hàn Thanh suốt bảy năm, để rồi ta thản nhiên đã chán, quay lưng tìm một trẻ trung, dịu dàng hơn.

Lần này, tôi không ầm ĩ, chỉ lặng lẽ tháo nhẫn, cắt đi chiếc váy cưới vừa mới mua.

Đêm khuya, tôi lên chuyến bay rời khỏi Bắc Kinh.

Bạn bè ta thi nhau cá cược, đoán xem tôi sẽ mất bao lâu để cúi đầu quay lại.

Phó Hàn Thanh nhạt: “Không quá ba ngày, ta sẽ khóc lóc cầu xin tôi.”

Nhưng rồi ba ngày trôi qua, lại thêm ba ngày nữa, tôi vẫn hoàn toàn bặt vô âm tín.

Cuối cùng, Phó Hàn Thanh cũng không thể ngồi yên, lần đầu tiên chủ gọi cho tôi: “Trần Hề, đừng loạn nữa, về đi…”

Thế đầu dây bên kia lại vang lên một tiếng trầm thấp: “Tổng giám đốc Phó, dỗ dành phụ nữ không thể để qua đêm, nếu không, rất dễ bị người khác cướp mất giữa đường đấy.”

Mắt Phó Hàn Thanh đỏ ửng, ta nghiến răng nghiến lợi: “Đưa Trần Hề nghe điện thoại!”

Thẩm Lương Châu cúi đầu hôn lên trán tôi, cợt nhả: “Cô ấy vẫn còn bất tỉnh, e là không nghe . Tôi phải hôn cho tỉnh lại trước đã.”

“Bảy Năm Đổi Lại Được Gì” trong nhà tui nhennn

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...