2.
Ngày đến nghĩa trang Giang Dương, tôi mang theo những vết thương chưa kịp lành trên mặt. Má trái vẫn còn sưng đỏ, cằm cũng lưu lại vài vết cào.
Nếu hôm đó không phải Tống Dịch ra tay tách tôi và em ta ra, có lẽ những vết thương này còn tệ hơn nữa.
Nhưng người ta đẩy ra… lại là tôi.
Ngồi trong xe, gió lạnh lùa vào từ bốn phía, tôi chẳng cảm thấy gì. Tôi chỉ trống rỗng ra ngoài cửa sổ.
Tống Dịch ngồi bên cạnh, bắt một cuộc gọi—là của Lương Bình Sương.
Ngày hạ táng Tiểu Trì, với tư cách là cha thằng bé, mà ta vẫn có thể thản nhiên nhận điện thoại của một người phụ nữ khác.
Giọng điệu ta vẫn luôn hờ hững, với Lương Bình Sương lại mang theo một sự kiên nhẫn đặc biệt.
“Ừ, còn bận thêm vài ngày nữa.”
“… Em cứ về trước đi.”
“Cô ấy?”
Tôi hơi nghiêng người, cảm nhận ánh mắt của Tống Dịch lướt qua, sau đó ta đưa điện thoại sang phía tôi.
“Bình Sương muốn chuyện với em.”
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ giận dữ ném thẳng điện thoại ra ngoài.
Nhưng bây giờ Tiểu Trì không còn nữa, tôi còn những chuyện này để gì?
Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Tống Dịch, tôi khẽ , cầm lấy điện thoại, áp lên tai.
Màn hình vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của ta.
Ngày trước, tôi từng si mê tất cả những gì thuộc về người đàn ông này—hơi thở, giọng , nhiệt độ cơ thể. Tôi chỉ muốn đến gần ta hơn một chút.
Nhưng giờ đây, chỉ vừa chạm vào, tôi đã cảm thấy ghê tởm.
Từ điện thoại truyền đến giọng của Lương Bình Sương, vẫn ôn hòa, tự nhiên, đầy vui vẻ:
“Đường Chi, dạo này em thế nào?”
Tôi không đáp.
Bên cạnh, khí thế của Tống Dịch vô cùng áp bức.
Giống như chỉ cần tôi một câu không vừa ý, ta sẽ lập tức ném tôi ra khỏi xe .
Những chuyện như thế, Tống Dịch đã từng rồi.
Hôm đó cũng là một đêm tuyết rơi dày đặc.
Chỉ vì tôi đứng trước mặt ta, gọi một cuộc điện thoại cho Lương Bình Sương, cảnh cáo ta đừng hoại gia đình người khác, mà Tống Dịch đã nổi cơn thịnh nộ, đập vỡ điện thoại, sau đó đuổi tôi ra khỏi nhà.
Đêm hôm ấy, tôi lê bước trong giá lạnh suốt hai tiếng đồng hồ.
Sau đó, tôi sốt cao cả một tuần.
Anh ta không đến thăm lấy một lần.
Người luôn ở bên tôi, là Tiểu Trì.
Thằng bé nằm bò bên giường, bàn tay nhỏ xíu áp lên trán tôi, giọng non nớt cứ gọi mãi: “Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Chính vì Tiểu Trì, tôi mới gắng gượng sống tiếp.
Nếu tôi không còn, thằng bé sao tồn tại trong cái nhà họ Tống này?
Nhưng bây giờ, tôi đã mất nó.
Từng hơi thở trong cơ thể tôi như bị rút cạn, ngay cả ý chí sống sót cũng chẳng còn nữa.
Bên tai, giọng của Lương Bình Sương vẫn vang lên, nhắc lại cùng một câu hỏi:
“Đường Chi, em mất con rồi, em ổn chứ?”
Giọng ta nhỏ và nhẹ đến mức chỉ mình tôi nghe thấy, cố không để Tống Dịch phát hiện.
“Em nhất định rất tệ đúng không? Vì em đã mất đi con bài trong tay rồi.”
Tiểu Trì, đúng thật là lý do duy nhất giúp tôi bước chân vào nhà họ Tống.
Không có thằng bé, tôi chẳng thể nào trở thành vợ của Tống Dịch.
Nhưng cũng chính vì thằng bé không còn, tôi ở lại đây còn có ý nghĩa gì nữa?
Nơi này, từ đầu đã không phải nơi tôi muốn đến.
Tôi nuốt xuống cơn đau rát trong cổ họng, giọng khàn đặc:
“Vậy thì tôi trả lại cho chị.”
Lương Bình Sương khựng lại: “Gì cơ?”
“Tôi trả ta lại cho chị.”
Tôi lại sai rồi. Câu này không nên như .
“Xin lỗi… ta vốn dĩ đã thuộc về chị.”
Điện thoại bị giật lấy.
Tống Dịch dứt khoát ngắt cuộc gọi, ánh mắt lạnh buốt chất chứa đầy tức giận, như thể không tin nổi những gì vừa nghe thấy.
“Em lại linh tinh gì với Bình Sương nữa?!”
Một người mẹ đã mất con thì còn có thể gì với nhân của chồng đây?
Không còn cảnh cáo.
Càng không muốn nguyền rủa.
Chỉ còn lại sự buông tay.
Buông tay, để những người nhau đến bên nhau.
Mối quan hệ này, tôi không còn sức để níu kéo. Ngay cả mạng sống này, tôi cũng chẳng thiết tha nữa.
Trong cơn mưa phùn lất phất, Tiểu Trì hạ táng.
Bức ảnh khắc trên bia mộ là lúc thằng bé ba tuổi.
Ngày đó, chúng tôi đã hẹn cả nhà cùng đi chụp ảnh gia đình. Tôi và Tiểu Trì đến từ sớm, ngồi chờ từ sáng đến tối.
Xung quanh toàn là những gia đình hạnh phúc, họ vui vẻ, vợ chồng hòa thuận, dưới sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia mà tạo dáng, chụp ảnh.
Những tiếng rộn ràng ấy lại càng khiến mẹ con tôi trở nên lạc lõng, đáng thương.
Tôi có thể chịu sự lạnh nhạt của Tống Dịch, còn Tiểu Trì thì sao?
Trời âm u, bia mộ lạnh buốt, bức ảnh khắc trên đó không hề có nụ .
Cũng đúng thôi.
Hôm ấy, thằng bé đã phải kìm nén nỗi buồn để chụp bức ảnh này, chỉ vì không muốn tôi đau lòng.
Ai đó bung ô che mưa.
Tôi cúi đầu, lặng lẽ khấn nguyện trước mộ Tiểu Trì, cầu xin kiếp sau thằng bé sẽ có một gia đình thực sự thương mình, không phải chịu những tổn thương như kiếp này.
Trước mắt có bóng người lướt qua.
Dáng vẻ rất giống Tống Dịch.
Tôi khó nhọc mở mắt, thấy chiếc áo khoác đen của ta lướt qua trước mặt.
Anh ta cúi xuống, đặt một thứ gì đó trước bia mộ của Tiểu Trì.
Đến khi ta đứng thẳng dậy, tôi mới rõ.
Là một bộ lắp ghép xe đua.
Lòng tôi chấn , không thể hiểu nổi.
Tôi lập tức nắm lấy ống tay áo của Tống Dịch.
Anh ta sợ tôi sẽ phát điên trước mặt đông đảo người thân, thấp giọng cảnh cáo:
“Có gì thì về rồi .”
Tôi ngẩng lên, giọng khản đặc:
“Thứ đó là gì?”
Tôi hỏi rất bình tĩnh.
Tống Dịch quay đầu tôi, giọng điệu hờ hững:
“Là quà sinh nhật tặng Tiểu Trì. Trước đó thằng bé đã muốn có nó, tôi chưa kịp đưa…”
“Thằng bé đã với ?”
“Đã hẹn rồi.”
Gương mặt tôi trống rỗng, ánh mắt chết lặng khiến Tống Dịch có chút hoảng hốt. Anh ta lập tức nắm lấy cổ tay tôi, trầm giọng hỏi:
“Em sao ?”
Chân tôi như nhũn ra, bên trong cơ thể tựa như có một lưỡi dao sắc nhọn đang không ngừng xoáy sâu, đau đến mức tôi khụy xuống trước mộ Tiểu Trì.
Con trai tôi…
Trong ngày sinh nhật cuối cùng của mình, rõ ràng là đã nhận một món quà giả, mà vẫn vui vẻ đón nhận.
Tiểu Trì nhất định biết rằng chiếc đồng hồ kia là do tôi mua, vì tôi đó là quà của ba tặng, nên thằng bé đã vui vẻ chấp nhận, còn muốn cảm ơn ba.
Thằng bé hiểu tất cả.
Nó biết suốt những năm qua, ba chưa từng thương mình.
Biết rằng đến cả một món quà sinh nhật, ba cũng chưa từng chuẩn bị cho nó.
Vậy mà đến khi chết đi, mới nhận món quà muộn màng này.
Nhưng bây giờ… còn có ý nghĩa gì nữa?
3.
Bầu không khí trong nhà nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Cha của Tống Dịch đang đợi ta.
Lão gia cầm cây gậy trúc trong tay, đôi mày rậm nhíu chặt. Nhưng khi tôi, giọng điệu lại dịu dàng hơn:
“Đường Chi, con lên lầu trước đi.”
Tôi hiểu.
Lão gia lại muốn dùng gia pháp với Tống Dịch rồi.
Trong nhà họ Tống, ông là người duy nhất thích tôi, tin tưởng tôi, cũng là người đã ủng hộ tôi bước chân vào căn nhà này.
Tất cả chỉ vì năm đó, cha tôi từng cứu ông trong lúc nguy cấp.
Sau khi cha mất, trụ cột gia đình tôi sụp đổ. Nhà họ Tống vì muốn báo đáp ân , đã sắp xếp cho mẹ tôi một công việc nhẹ nhàng với mức lương cao.
Còn ông Tống thì sắp xếp để tôi học chung trường với Tống Dịch, dặn dò ta phải chăm sóc tôi, xem tôi như em mà đối đãi.
Tống Dịch đã .
Nhưng tôi lại không biết điều, đã trót ta.
Hôm nay, khi biết Tống Dịch đến muộn trong đám tang của Tiểu Trì, lão gia đã đuổi hết mọi người ra ngoài, chuẩn bị dùng gia pháp với ta.
Người giúp việc vội vã chạy lên, giọng hoảng loạn, kéo tôi lại, khẩn cầu:
“Tiểu thư! Lão gia bình thường thương nhất, vài lời giúp cậu chủ đi! Mau đi xin ông ấy!”
Tại sao tôi phải đi?
Trước đây, tôi Tống Dịch, hết lòng hết dạ với ta.
Anh ta bị mắng, bị đánh, tôi còn đau lòng hơn ta.
Nhưng tất cả những điều đó, đều dựa trên của tôi dành cho ta.
Để rồi sau này, tôi tận mắt chứng kiến ta vì Lương Bình Sương mà lao đi khắp nơi, trong tôi cạn kiệt, chỉ còn lại sự tự ti và dằn vặt.
Đã bao lần tôi muốn rời khỏi nơi này, đưa Tiểu Trì đi thật xa.
Nhưng cũng bao lần, lão gia tôi bằng đôi mắt chất chứa đầy tang thương, giọng khẩn cầu:
“Hãy ở lại, vì Tiểu Trì… Hãy ở lại, vì di nguyện của mẹ con.”
Tôi không nên đồng ý ở lại ngay từ đầu.
Cởi bỏ danh phận bà Tống, tôi mặc bộ quần áo đơn giản nhất. Trong chiếc vali, không có bất cứ thứ gì thuộc về tôi, tất cả đều là đồ của Tiểu Trì.
Tháo đôi hoa tai, đặt lên bàn trang điểm. Xác nhận mình không mang đi bất cứ thứ gì không thuộc về mình, tôi mới cảm thấy dễ thở hơn một chút.
Tránh mặt người giúp việc, tôi nhanh chóng xuống lầu.
Tống Dịch lúc này đã chịu xong, đang quỳ dưới đất, hai tay chống xuống sàn, cắn răng chịu đựng.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe của ta chạm vào tôi.
Nhưng tôi chẳng buồn lâu lấy một giây.
Ông Tống ném cây gậy qua một bên rồi bước đến gần.
Ông là người tôi tôn trọng nhất trong căn nhà này.
Ông đã cho tôi một môi trường tốt, một nền giáo dục tốt, đã để tôi và mẹ có chỗ nương thân.
Dù hôm nay tôi rời đi, lòng tôi vẫn biết ơn ông.
“…Chú à.”
Tôi gọi ông một tiếng , chứ không phải ba.
Tôi vẫn nhớ ngày tôi gả vào nhà họ Tống, ông đã nắm tay tôi, đặt lên mu bàn tay của Tống Dịch, kiên nhẫn dặn dò:
“Đường Chi là một tốt, con hãy đối xử thật tốt với nó.”
Giống như năm đó, khi mẹ con tôi mới bước chân vào căn nhà này, ông cũng đã từng giới thiệu tôi với Tống Dịch như thế.
“Đường Chi sau này sẽ là em con, hai đứa cùng nhau đi học, con phải chăm sóc tốt cho nó.”
Chỉ khác một điều.
Lúc còn niên thiếu, Tống Dịch vẫn có thể mỉm với tôi.
Vẫn có thể đưa tôi đi ăn trưa trong căn tin trường học.
Vẫn có thể đứng đợi tôi tan học.
Vẫn có thể kéo tôi đi xem ta chơi bóng rổ.
Dù ngoài sân bóng, những nữ sinh hâm mộ ta đã đứng chật kín một vòng.
Anh ta vẫn muốn tôi có mặt.
Năm đó, ta thật rực rỡ, thật xuất sắc.
Đi đến đâu cũng là tâm điểm của mọi ánh .
Tôi thì lại quá đỗi bình thường.
Ở bên cạnh ta, tôi lúc nào cũng cúi đầu, mặc quần áo giản dị, tóc buộc đuôi ngựa, bộ đồng phục thì mặc đến bạc màu.
Ngay cả khi chuyện với ta, tôi cũng không dám thẳng vào mắt.
Nhút nhát, khép kín, chẳng có gì đáng để người khác thích.
Bạn thấy sao?