Trâm Cài Giai Nhân – Chương 4

4

Lâm Hoài Tín tốt lắm, tốt đến mức mỗi khi đối diện hắn, ta đều vừa tâm vừa cảm thấy tự ti.  

Vậy nên lúc này, khi hắn ngỏ lời cầu hôn, ta vừa rung , lại không kiềm chua xót trong lòng.  

Nếu từ cảnh sống nương nhờ chỗ này, lại chuyển sang cảnh sống nương nhờ chỗ khác, thì chẳng phải ta và mẹ chỉ đang đối mặt với một con đường tuyệt vọng khác hay sao?  

Dù gì, cha ta thuở ban đầu cũng từng là một thư sinh phong quang thanh thoát như .  

Cũng từng thương, trân trọng mẹ ta vô cùng.  

Thế nên, cuối cùng ta cúi đầu, lùi về một khoảng cách giữ lễ.  

“Tam Lang, đã khuya rồi, về đi.”  

Ta đưa ô lại cho hắn, vốn dĩ đây cũng là ô của hắn.  

Thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, ta khẽ mỉm :  

“Đợi trời tạnh mưa, ta sẽ tìm huynh. Dạo gần đây ta đọc sách, có nhiều chỗ chưa hiểu, còn phải nhờ huynh chỉ dạy.”  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu , các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cuối cùng hắn cũng yên tâm, dưới ánh mắt dõi theo của ta, bước lên xe ngựa rời đi.  

Màn mưa đêm dày đặc, rất nhanh ta đã không còn trông thấy hắn nữa, chỉ nghe tiếng vó ngựa lộc cộc cùng âm thanh bánh xe lăn qua vũng nước.  

Mãi đến khi ngay cả tiếng xe ngựa cũng chẳng còn nghe thấy, nụ trên môi ta mới hoàn toàn biến mất.  

Xung quanh dường như ngay tức khắc trở nên lạnh lẽo.  

Rõ ràng đang là đêm đầu hạ, mà lại giống như giữa đông giá rét.  

Ta vừa quay người định trở về, thì chợt thấy một bóng người lẩn khuất trong đêm tối, khiến ta giật b.ắ.n mình.  

Ta kỹ hơn, vừa nhận ra là cha mình, liền nghe ông ta cất giọng lạnh tanh:  

“Đó là con trai của huyện thừa họ Lâm đấy, vừa rồi đáng lẽ ngươi phải lập tức đồng ý! Hắn có thể cho ngươi những thứ mà cả đời ngươi cũng không thể tự mình kiếm !”  

Ông ta lại như những năm qua vẫn luôn dạy bảo mẹ ta, quay sang răn dạy ta:  

“Nữ nhân quá ương ngạnh, sẽ khiến trượng phu chán ghét!”  

“Ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng c.h.ế.t theo con.”  

Mấy quy tắc đáng ghê tởm này, đến bao giờ mới có thể thay đổi đây?

05

Ta không nhịn mà hừ lạnh một tiếng với cha.  

“Cha rốt cuộc là vì muốn tốt cho ta, mong ta gả vào nhà tử tế, hay là chỉ muốn lợi dụng cuộc hôn nhân này để kết thân với Lâm huyện thừa? Đại ca ruột của Lâm huyện thừa chính là quận thủ đại nhân, cha đừng tưởng ta không biết cha đang toan tính gì!”  

[ – .]

Cha ta tức giận đến mức lao đến định đánh ta.  

Sớm đoán ông ta sẽ ra tay, ta nhanh chóng tránh né, trơ mắt ông ta ngã sõng soài xuống bùn, đầu đập thẳng vào cánh cửa lớn.  

Ta chẳng buồn đỡ ông ta dậy, chỉ khoanh tay, thản nhiên :  

“Ngày mai ta và mẹ sẽ dọn ra ngoài. Nếu sau này cha lấy tiểu thư họ Lưu rồi còn muốn sống yên ổn, thì tốt nhất cứ an phận đi!”  

Thấy huyệt thái dương cha nổi đầy gân xanh vì giận dữ, ta càng hả hê cúi xuống gần ông ta, nhấn mạnh từng chữ:  

“Bằng không, sau khi cha cưới vợ mới, ngày nào ta cũng đứng trước cửa nhà cha gào to: ‘Nguyên chủ bộ không chỉ già mà còn tham của lạ, đến mức ép con ruột của mình nô tỳ, kỹ nữ!’ Để xem cha có còn mặt mũi mà người trong huyện này nữa không!”  

Không biết là cha ta bị đập đầu vào cửa đến choáng váng, hay bị ta chọc tức đến lả đi, mà ông ta lập tức nằm rạp dưới đất, không nổi một lời.  

“Phì! Đáng đời!” Ta nhổ một bãi nước bọt, chẳng thèm quan tâm đến ông ta nữa, xoay người vào phòng chăm sóc mẹ.  

Cha ta hẳn cũng sợ ta thật sự loạn, nên đến sáng hôm sau, khi ta thu dọn đồ đạc, đã chẳng còn thấy bóng dáng ông ta đâu.  

Cửa lớn mở toang, ông ta thậm chí không để lại một chữ nào, chỉ mong chúng ta đi càng sớm càng tốt.  

Mẹ hỏi ta, bây giờ trong tay chẳng có bao nhiêu bạc, thì phải tính thế nào đây?  

Ta ra xa, đáp:  

“Mẹ, chúng ta cứ về lại tiểu viện cũ, nơi mẹ con ta từng nương tựa lẫn nhau mà sống.”  

Ta chất từng bọc hành lý lên xe lừa, đỡ mẹ ngồi vào:  

“Những năm đó chúng ta sống ra sao, sau này cũng sẽ sống như .”  

Những năm không có cha, chẳng phải hai mẹ con ta vẫn sống rất tốt hay sao?  

Trước đây, ta từng bị những lời dạy bảo của cha ảnh hưởng, luôn rụt rè nghe theo, cố gắng trở thành một người con ngoan ngoãn trong mắt ông ta, mong mỏi gả cho một công tử môn đăng hộ đối.  

Sau khi thành thân, có lẽ ta cũng sẽ giống như mẹ suốt bao năm nay—từ bỏ tay nghề từng nuôi sống cả nhà, vùi mình vào cái sân nhỏ, sống cuộc đời thu mình lại.  

Vì chút tiền chợ mà nhẫn nhịn, cúi đầu nghe chồng trách móc.  

Tiểu viện cũ bỏ hoang nhiều năm, ổ khóa rỉ sét chỉ cần gõ nhẹ liền đứt.  

Ta mất bốn ngày mới quét dọn sạch sẽ nơi này.  

Dù cuộc sống chẳng thể đầy đủ như khi ở nhà cha, cùng mẹ trở về nơi quen thuộc, sống những ngày không phải nương nhờ ai, lòng ta cũng an ổn hơn hẳn.  

Sau khi chăm sóc mẹ khỏi bệnh nửa tháng, số bạc dành dụm của hai mẹ con ta cũng cạn dần.  

Lâm Hoài Tín nhất quyết muốn đưa tiền cho ta, ta cương quyết từ chối.  

Có một lần, hắn giận dỗi trách ta cứ coi hắn là người ngoài.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...