Trái Tim Vĩnh Cửu – Chương 6

Chương 6

Hứa Thắng đá Phan Diệu Tổ đang hoảng loạn chạy bừa bãi ngã xuống đất. Hổ ca đuổi theo thấy liền vội dừng lại, có chút sợ hãi tôi.

Phan Diệu Tổ rõ là tôi, liền vội cầu xin tha thứ.

“Tiêu lão đại, Tiêu lão đại, tha cho tôi! Tha cho tôi đi!”

Tôi khoát tay, ra hiệu cho đàn em lôi hắn xuống.

“Đại ca, xử lý thế nào?”

Tôi Phan Diệu Tổ, mặt không biểu cảm : “Đưa đến phòng trừng .”

“Để Vương Hổ đi.”

Vương Hổ bên cạnh lập tức hiểu ra.

Anh ta hì hì : “Cảm ơn đại ca.”

Anh ta vừa vừa kéo cạp quần lên, đi về hướng phòng trừng .

Phan Diệu Tổ tuyệt vọng rồi. Ánh mắt hắn tôi tràn đầy hận ý.

“Trư nô! Tao biết là mày! Tao nhất định sẽ gi//ết mày! Gi//ết mày!”

Hắn điên cuồng hét về phía những người xung quanh: “Mọi người đều bị hắn lừa rồi! Hắn không phải là lão đại của mọi người!

“Nó là trư nô! Là người đàn bà có thân thể bất tử đó!

“Nó biến thành lão đại của mọi người rồi! Nó đang lừa mọi người!

“Mau g.i.ế.c nó đi!”

Cùng với tiếng đóng sầm của cánh cửa phòng trừng , giọng của Phan Diệu Tổ im bặt.

Tiếp theo đó là tiếng kêu thảm thiết và van xin, hòa lẫn với những âm thanh không cần cũng hiểu.

Ngày thứ mười ba bị giam vào đặc khu lừa đảo ở Campuchia, Trần Tĩnh thừa lúc người canh gác không ý, giật lấy khẩu s//úng bên hông hắn, tự s//át.

Phan Lập tàn phế, tinh thần cũng bắt đầu trở nên không bình thường.

Chỉ có Phan Diệu Tổ vẫn còn sống rất kiên cường.

Ngày thứ mười lăm, tôi đưa cho Phan Diệu Tổ một con dao.

Hắn thần sắc hoảng hốt ngẩng đầu tôi.

Tôi hỏi hắn: “Anh muốn về nhà không?”

Hai chữ “về nhà” dường như kích thích đến hắn.

Hắn lẩm bẩm: “Về nhà… Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà!”

Hắn nhào về phía tôi: “Xin , hãy cho tôi về nhà!”

Tôi với hắn: “Tôi có thể thả về nhà.”

Nói rồi, tôi chỉ vào người đàn ông sống dở c.h.ế.t dở trong chuồng heo.

“Gi//ết ông ta, tôi sẽ cho về nhà.”

Phan Diệu Tổ cứng đờ quay người chuồng heo, rồi từng bước một đi tới, đứng lại ở vị trí chỉ cách Phan Lập một bước chân.

Hắn vừa khóc vừa ngồi xuống.

“Bố, xin lỗi, con không cố ý.

Nhưng con rất muốn về nhà.”

Hắn đột ngột đ//âm con d.a.o trong tay vào người Phan Lập.

Phan Lập trợn tròn mắt, hai tay nắm chặt lấy quần áo của Phan Diệu Tổ.

Phan Diệu Tổ rút d.a.o ra, lại đ//âm thêm một nhát nữa.

“Bố đừng trách con! Con không cố ý!

“Con chỉ muốn về nhà thôi! Điều này có gì sai? Không sai! Con không sai!”

Hắn đã gần như phát điên.

Máu tươi nóng hổi b//ắn lên mặt hắn, hắn không cảm thấy gì cả.

Bây giờ, hắn chỉ muốn về nhà, hắn muốn tự do!

Nhưng hắn không biết, hắn đã không còn nhà nữa rồi…

Ngày thứ mười sáu bị giam vào đặc khu lừa đảo ở Campuchia, Phan Diệu Tổ bị tôi đưa đi.

Tôi không muốn hắn ch//ết.

Tôi muốn hắn sống không bằng chết!

Sau khi đưa Phan Diệu Tổ đi, tôi đột nhiên cảm thấy cuộc sống như thật vô vị.

Ngày ngày uống say bí tỉ, một đám người vì muốn sống mà đi lừa gạt một đám người khác.

Nơi này tràn ngập tội ác, tàn bạo, m.á.u tanh, tôi không thích nơi này.

Cứ thế trôi qua một tháng, Hứa Thắng cuối cùng cũng không nhịn mà lộ ra cái đuôi cáo của hắn.

Hắn chĩa s.ú.n.g vào tôi.

“Đại ca, thật ra Phan Diệu Tổ không sai phải không?” Trong mắt hắn tràn đầy sự tinh ranh, “Mày sớm đã không phải là Tiêu Sinh, mày là đã hiến tim cho ấy.”

Tôi lười biếng ngước mắt hắn: “mày thật ngốc, bây giờ mới ra.”

Hứa Thắng dí s//úng vào đầu tôi: “Mày có tin không, bây giờ tao có thể gi//ết mày ngay lập tức.

“Tiêu Sinh đã ch//ết rồi, tao mới là thủ lĩnh mới của đặc khu này!

“Toàn bộ đặc khu đã bị người của tao kiểm soát.”

Tôi bị hắn ép đến ban công, vùng đất tội ác bên dưới, khóe miệng nhếch lên một nụ .

“Không kịp nữa rồi.”

Hứa Thắng ngẩn người: “Cái gì?”

Tôi ra hiệu cho hắn xuống dưới.

Chỉ thấy bên ngoài đặc khu, trong khu rừng rậm rạp, có những vật thể đang di chuyển lờ mờ.

Từ đây xuống, có thể thấy toàn bộ khu vực bên ngoài đặc khu đã bị bao vây toàn bộ.

Trước đó, thứ tôi đưa về Hoa Quốc không chỉ có Phan Diệu Tổ, mà còn có danh sách dày đặc những nạn nhân bị lừa đến Campuchia.

Số lượng này lớn đến mức đủ khiến cả Hoa Quốc chấn .

Đương nhiên, không chỉ Hoa Quốc, danh sách nạn nhân của cả Đông Nam Á đều bị tôi tung ra ngoài, kèm theo bản đồ chính xác của nơi này.

Dù sao ở đây, tôi là đại ca, tôi có quyền hạn cao nhất.

Cảnh sát đã bao vây nơi này hoàn toàn.

Loa phóng thanh đang kêu gọi đầu hàng.

“Chết tiệt!” Hứa Thắng chửi nhỏ một tiếng, quay người bỏ đi.

Ở đây có lối thoát hiểm dự phòng, hắn phải nhanh chóng rời đi!

Tôi bóng lưng hoảng loạn của hắn, không nhịn .

Hắn không biết…lối thoát hiểm bí mật đó, cũng đã bị tôi gửi cho cảnh sát rồi.

Bây giờ, hẳn là hắn đang bị trọng binh canh giữ.

Cảnh sát rất nhanh đã xông vào.

Một trận đấu s.ú.n.g là không thể tránh khỏi. Khắp nơi đều là đạn lạc, khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết.

Tôi tựa vào ban công, uống cạn ly rượu vang cuối cùng trên tay.

Cảnh sát rất nhanh đã chiếm đặc khu.

Tập đoàn đao lửa chịu tổn thất nặng nề.

Có người phát hiện ra tôi đang ở trên tầng thượng. Hàng chục khẩu s//úng đồng loạt chĩa vào tôi.

Ngay khi bọn họ định lên tiếng khuyên hàng, tôi mò ra một khẩu s//úng từ dưới chậu hoa bên cạnh, chĩa vào thái dương, không chút do dự bóp cò.

Đoàng——

Một tiếng s.ú.n.g vang lên.

Thế giới trở nên tĩnh lặng.

***

Không biết qua bao lâu.

Tôi cảm thấy ý thức của mình bắt đầu thức tỉnh.

Thình thịch——thình thịch——

Đây là tiếng tim đang đập.

“Bác sĩ! Bác sĩ nhất định phải cứu con tôi!”

Tiếng khóc của đàn ông và phụ nữ mơ hồ vang lên xung quanh.

“Xin ngài yên tâm, hiện tại đã tìm trái tim phù hợp, chỉ cần xong phẫu thuật cấy ghép tim, con ông sẽ không sao.”

Tiếp theo là những lời an ủi dịu dàng.

Ý thức của tôi di chuyển theo trái tim.

Nơi này rất lạnh, giống như bị bao quanh bởi băng đá.

Tôi có thể cảm thấy mình bị lấy ra.

Mọi thứ trước mắt bắt đầu trở nên rõ ràng.

Cô bé nằm trên giường bệnh chỉ khoảng mười tuổi, xinh xắn đáng , chỉ là sắc mặt tái nhợt.

Tôi nghe thấy bác sĩ chuyện.

“Con bé thật may mắn, bệnh tim bẩm sinh quá nặng, chậm thêm vài ngày nữa thì không cứu rồi.”

“Nhóm m.á.u của con bé đặc biệt, rất khó tìm trái tim tương thích, không ngờ vào thời khắc khẩn cấp này lại thực sự xuất hiện!”

“Đây quả thực là một kỳ tích.”

“Đúng rồi, trái tim này rốt cuộc là bệnh viện nào tìm ?”

“Không biết, hình như là từ bên Đông Nam Á… Chúng ta đừng quản nhiều như .”

Trái tim lấy ra và đặt vào lồng n.g.ự.c của bé.

Tôi lại bắt đầu một cuộc phân liệt thôn tính mới.

Người vĩnh sinh chính là kỳ diệu như .

Chỉ cần trái tim không chết.

Tôi sẽ không diệt vong.

***

Chớp mắt một cái, tôi đã học cấp hai.

Ngày đầu tiên đến trường nhập học, mẹ chuẩn bị bữa sáng cho tôi, bà dịu dàng xoa đầu tôi: “Giai Giai, hôm nay đi học trường mới, bố mẹ cùng nhau đưa con đi học nhé.”

Bố mặc bộ vest từ trong phòng đi ra, có chút căng thẳng: “Vợ à, mau giúp xem, hôm nay mặc cái này có không? Có Giai Giai của chúng ta mất mặt không?”

Mẹ bất lực ông một cái: “Chúng ta đi đưa Giai Giai đi học, chứ đâu phải đi họp, sao mặc cổ lỗ sĩ ?”

Bố ngẩn người: “Vậy mặc gì?”

Mẹ đi tới, đẩy ông vào phòng.

“Để em giúp chọn…”

Trong phòng truyền ra tiếng chuyện khẽ khàng.

Tôi uống cạn ly sữa bên cạnh.

Ánh nắng ngoài cửa sổ rất đẹp, ánh nắng xuyên qua tấm kính, những hạt bụi nhỏ trong không khí chìm nổi, tạo thành hiệu ứng ánh sáng đẹp mắt.

Tôi mình trong gương, khuôn mặt non nớt kia, không nhịn nhếch mép .

Trước đây, tôi tên là Trư Nô.

Sau này, tôi tên là Tiêu Sinh.

Nhưng những cái tên này đều không phải là tên của tôi.

Bây giờ, tôi tên là Thẩm Giai Giai.

Mặc dù cũng không phải là tên của tôi, tôi rất thích.

Tôi nghĩ, tôi có thể coi đây là tên của mình, là tên thật của mình.

Tôi từng đến thăm Phan Diệu Tổ.

Kể từ khi đưa về Hoa Quốc, hắn bắt đầu say xỉn suốt ngày, cả người điên điên khùng khùng.

Trong một đêm mưa, hắn say rượu ngã xuống sườn đồi, ngã thành tàn phế, bây giờ, ngay cả giường cũng không xuống , chỉ có thể sống nhờ vào sự giúp đỡ của người thân.

Tôi mở cửa, một mùi hôi thối xộc vào mũi.

Hắn nằm trên giường, tóc tai bù xù, mặt gầy gò đến mức không ra hình người.

Rõ ràng hắn chỉ mới 30 tuổi, trông lại giống như một ông già hấp hối.

Hắn ngẩng đầu tôi, tôi rất lâu, dường như đang nghĩ xem tôi là ai.

Tôi mặc một chiếc váy tinh xảo đứng ở cửa, với hắn.

“Đã lâu không gặp, trai thân của tôi.”

Đồng tử của Phan Diệu Tổ co rút lại, cả người điên cuồng nhào về phía tôi.

Nhưng hắn quên mất, hắn đã tàn phế rồi.

Sau khi nặng nề ngã xuống giường, hắn hồi lâu không đậy.

“Đồ tiện nhân! Là mày! Mày lại trở lại rồi!” Hắn hung hăng tôi, giọng khó nghe vô cùng, “Trư Nô! Tao muốn g.i.ế.c mày!”

Tôi cứ đứng như hắn, không gì.

Hắn tự mình xả giận hồi lâu, mới chợt phản ứng lại.

“Không đúng, không đúng.” Hắn lắc đầu, “Tao xem tin tức rồi, Tiêu Sinh đã ch//ết rồi! Đã c.h.ế.t rồi!”

“Nhưng sao mày vẫn còn sống?”

Hắn năng lộn xộn, đã không biết mình đang gì nữa rồi.

Đúng , sao tôi vẫn còn sống?

Bởi vì Tiêu Sinh có tiền, rất nhiều tiền.

Có tiền có thể khiến ma xui quỷ khiến.

Tôi dùng tiền của hắn để tìm một lính đánh .

Nhiệm vụ của hắn là sau khi tôi chết, sẽ m//oi trái tim của tôi ra một lần nữa…

Sau đó, hắn sẽ giúp tôi tìm một gia đình mới phù hợp, ấm áp.

Tôi Phan Diệu Tổ, quay người rời đi, tiện tay đóng cửa lại.

Bên trong lại chìm vào một mảnh tối đen.

Khi ra khỏi thôn, điện thoại của tôi nhận một tin nhắn.

“Thưa quý khách hàng, ngài có hài lòng với ngôi nhà mới của mình không?”

Tôi cong môi .

“Rất hài lòng.”

Tôi giơ tay nhập một địa chỉ: “Tin tôi đi, số tài sản chôn bên dưới đó, cả đời này cũng không tiêu hết .”

“Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...