7
Bảy năm trước. Lâm Vũ Hinh mặc váy Bohemian, tay cầm bó hoa hồng, đứng trước Chu Thiên Thành tỏ . Chu Thiên Thành mặt lạnh như tiền, xung quanh là vài sinh viên quần chúng nền.
Giọng Lâm Vũ Hinh tha thiết: “Thiên Thành, em thật sự thích . Làm trai em nhé! Nhà em có tiền, em sẽ đầu tư cho thành nhà thiết kế giỏi nhất!”
Chu Thiên Thành mím môi, không đáp.
Tôi đứng không xa, tay cầm một bó hướng dương, đang định rời đi thì thấy chạy tới, giật lấy bó hoa từ tay tôi.
Anh khoác tay tôi, thẳng vào Lâm Vũ Hinh, giọng rõ ràng và đầy tự tin:
“Lâm Vũ Hinh, người thích chỉ có Kỷ Duệ. Người muốn cưới cả đời cũng chỉ là ấy.”
Rời khỏi nghĩa trang, hoàng hôn buông xuống, bóng tôi kéo dài trên mặt đất.
Điện thoại rung lên. Một tin nhắn MMS từ số lạ.
Bức ảnh chụp trước cổng một bệnh viện.
Chu Thiên Thành và Lâm Vũ Hinh đứng bên nhau, cầm một tập tài liệu, vẻ mặt nặng nề.
Kèm theo chỉ một câu:
【Anh ta đang điều tra vụ hiến tim. Cô đoán xem–đến lúc ta biết sự thật, liệu còn sống không?】
Tôi tắt điện thoại, từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy chính mình.
Chiếc tim máy trong ngực phát ra tiếng vo ve cuối cùng, Nghe giống hệt tiếng khóc nghẹn ngào năm đó, khi Chu Thiên Thành gục vào ngực tôi mà nức nở như đứa trẻ giữa mùa đông.
Hồi đó, tôi còn có thể xoa đầu mà an ủi: “Đừng sợ, có em ở đây rồi.”
Còn bây giờ, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng tim nhân tạo yếu ớt của mình… Và xa xa vang vọng… là tiếng pháo từ buổi tổng duyệt lễ cưới.
Ngày thứ hai, ảnh của tôi lên hot search ở địa phương: 【Cô trẻ tự mua sẵn mộ phần】
Bình luận ban đầu là tò mò rồi dần chuyển sang xót xa:
[Nghe ấy mới 30 tuổi thôi…]
[Có người đào ảnh ấy trong bệnh viện, gầy trơ cả xương…]
Ngày thứ ba, tin tức bắt đầu lan rộng hơn.
Một y tá nặc danh đăng ảnh bệnh án của tôi, dù đã mờ thông tin, dòng chữ “suy tim nhân tạo” vẫn thấy rõ mồn một.
Sáng ngày thứ tư, điện thoại tôi bị spam đến treo máy.
Sau khi khởi lại, dòng tin nhắn đầu tiên hiện lên là một bài báo đang sốt:
【Phanh phui thân phận “chị mua mộ”: chính là người vợ cũ từng hiến tim cho vị tổng tài tập đoàn Trạm Giang】
Hình đính kèm là ảnh chụp tôi và Chu Thiên Thành thời đại học.
Cùng một bản hợp đồng hiến tạng mờ một phần.
Phần bình luận nổ tung:
[Vậy là nhịp tim của tổng tài tập đoàn Trạm Giang bây giờ… là của vợ cũ?]
[Cô vợ chưa cưới của Chu tổng có biết chuyện này không nhỉ?]
Tôi tắt điện thoại.
Cảnh báo từ tim nhân tạo vang lên gấp gáp, dữ dội hơn bao giờ hết.
Chuyện cần đến, cuối cùng cũng đến–chỉ là, nhanh hơn tôi nghĩ.
Tầng cao nhất của tập đoàn Trạm Giang.
Chu Thiên Thành ngồi bất , mắt dán vào màn hình máy tính.
Cốc cà phê trong tay đã nguội ngắt.
Anh run rẩy click vào video mới bị rò rỉ–đoạn ghi hình ngày phẫu thuật năm xưa, lúc tôi quỳ trước cửa phòng bệnh van xin bác sĩ giữ bí mật.
“Đừng với ấy… Làm ơn… Nếu ấy biết, ấy sẽ không sống nổi…”
Hình ảnh tôi khóc như một đứa trẻ, còn bây giờ–Chu Thiên Thành cũng đang ngồi trong văn phòng, nước mắt lặng lẽ rơi.
Anh vơ lấy chìa khóa xe, bị Lâm Vũ Hinh chặn lại trước thang máy.
“Tránh ra!” Giọng lạnh như băng.
Lâm Vũ Hinh cố tỏ ra lo lắng: “Thiên Thành, rõ ràng có người cố …”
“Tôi đã kiểm tra hồ sơ gốc ở bệnh viện.” Anh giơ điện thoại lên, trên màn hình là hai bản kết quả ghép tim trùng khớp hoàn toàn.
“Chữ ký của Kỷ Duệ… cả đời này tôi không thể quên.”
Anh đẩy Lâm Vũ Hinh ra, lao thẳng vào thang máy–không thấy ánh mắt đầy sát ý vừa vụt qua gương mặt ta.
Chu Thiên Thành gọi cho tôi lần thứ ba.
Vẫn là tiếng máy lạnh lùng: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc …”
Anh siết chặt điện thoại, đứng trong căn phòng bệnh trống trơn. Bình hướng dương trên đầu giường đã héo rũ.
Y tá với : “Kỷ Duệ đã tự thủ tục xuất viện từ hôm qua.”
“Cô ấy … muốn đi thăm căn nhà cũ.”
Y tá ngập ngừng, “Cô ấy rất yếu rồi… tim nhân tạo gần như không thể trụ …”
Chu Thiên Thành chưa kịp nghe hết đã phóng đi như bay.
Trước khu chung cư cũ, ông chủ nhà đang thay khóa cửa.
“Kỷ Duệ à? Hôm qua nó dọn đi rồi.”
Ông lão lắc đầu thở dài, “Con bé ho cả đống máu… mà vẫn cố lau dọn sạch sẽ trước khi rời đi…”
Bạn thấy sao?