Đọc từ đầu:
“Bệnh viện số Một, khu nội trú, tầng sáu.”
Tôi lập tức cầm túi xách, lấy chìa khóa xe rồi lao ra ngoài. Tôi không biết vì sao lại hẹn ở bệnh viện, tôi khẩn thiết muốn biết sự thật về cái chết của trai.
Tôi theo số phòng mà Hứa Tinh Trì gửi, và tìm thấy hắn.
Không còn vẻ phong độ, sáng lạn như trước, giờ đây hắn đang nằm trên giường bệnh, hai chân bó bột, đầu cũng quấn băng trắng xóa.
Dù trong lòng tôi đầy hận, thấy hắn như , tôi vẫn không kìm mà thở dài một tiếng.
“Giờ thì hài lòng rồi chứ?” – Hứa Tinh Trì bất ngờ mở miệng.
“Không.” – tôi lạnh lùng đáp – “Chừng nào chưa tận mắt thấy phải trả giá xứng đáng, tôi vẫn còn khó chịu. Nói đi, gọi tôi đến gì, chuyện tôi thế nào?”
“Cái chết của không phải là tai nạn.”
“Tôi biết rồi. Bỏ qua mấy lời thừa thãi đó đi, thứ mà tôi chưa biết.”
“Là Trần Yên người cố ý tông chết .”
7.
“Trần Yên? Cái “ tiểu tam’ của đấy à?”
Hứa Tinh Trì rõ ràng không ngờ tôi lại nhắc đến ta, giọng không vui:
“Tri Ninh, biết sai rồi. Bây giờ mới thấy rõ bộ mặt thật của Trần Yên. Nhưng việc quan trọng lúc này không phải là chuyện giữa và ta, mà là chuyện của ta với trai em.”
“Không thể nào là ta . Hôm đó ta còn không biết trái tim của trai em nằm trong cơ thể ta cơ mà.”
Hứa Tinh Trì có vẻ sốt ruột, bất chấp vết thương ở chân, cố gắng gượng dậy:
“Chính vì là trái tim đấy! Trần Yên mắc bệnh tim, cần ghép tim để sống. Mà trai em — vừa khéo lại là người phù hợp nhất. Nên ta đã tạo ra vụ tai nạn, khiến em chết, để ta đường hoàng có trái tim đó. Em vẫn chưa hiểu sao?”
“Nếu em không tin , thì cứ đi tra lại camera giám sát năm đó, tìm kẻ tai nạn mà đối chất!”
“Nhưng… Trần Yên khi đó là của trai em cơ mà. Cô ta sao có thể… sao lại dám chứ…”
Tôi ôm đầu, cảm hoàn toàn sụp đổ, ký ức lẫn hiện thực rối tung trong đầu tôi.
Hứa Tinh Trì không thể đỡ tôi, đành tiếp tục :
“Tri Ninh, đừng kích . Việc em cần bây giờ là báo thù cho trai mình. Anh em chết oan, còn ta giờ ung dung ngoài vòng pháp luật, chuyện này không thể chấp nhận .”
Tôi dần bình tĩnh lại, gật đầu tán đồng:
“Phải… đúng. Em phải báo thù cho em. Em phải tìm Trần Yên… Cô ta đâu rồi? Em sẽ ta!”
Tôi túm lấy cổ áo Hứa Tinh Trì, lay mạnh, vào chân hắn — hắn đau đến mức kêu oai oái.
“Á á á… đau! Đau lắm! Dừng tay đi! Trần Yên… Trần Yên chắc đang ở căn biệt thự đơn lập ngoài ngoại ô…”
Biệt thự ngoại ô — là căn mà trai tôi từng mua.
Tôi lập tức lái xe đến đó.
Dù đã quá rõ Hứa Tinh Trì là loại người thế nào, tôi không thể hoàn toàn tin hắn. Nhưng lúc này, tôi cần biết tung tích Trần Yên.
Trên đường đi, tôi gọi báo cảnh sát. Vì đoạn đường khá xa, tôi với các công an hãy lập tức đến đó và giữ liên lạc qua điện thoại, để họ nghe toàn bộ cuộc đối thoại với nghi phạm.
Trước cổng biệt thự, tôi bấm mật mã.
Là ngày sinh nhật của tôi.
Anh trai tôi nhất, mọi thứ của đều có dấu vết của tôi.
Tôi bước vào. Trước cây đàn piano, Trần Yên mặc váy đen, từ tốn ngồi xuống.
Cả hai chúng tôi không ai mở lời.
Ngón tay ta bắt đầu lướt trên phím đàn, vang lên giai điệu “Für Elise” — bản nhạc mà tôi thích nhất, cũng là bản ấy chơi hay nhất khi còn sống.
Bản nhạc kết thúc, Trần Yên đứng dậy.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Trần Yên đã tự mình lên tiếng.
“A Dật… gần đây em mới biết, trái tim của em là của . Vậy bảy năm qua… có coi là vẫn luôn ở bên em không?”
“Nếu em biết người hiến tim cho em là … thì em tuyệt đối sẽ không cho người tông xe. Xin lỗi , A Dật, là em sai rồi… em có lỗi với …”
Tay tôi siết chặt — hóa ra thật sự là ta người tông chết trai tôi.
Tôi lao đến, tát ta một cái thật mạnh.
“Thật sự là sao, Trần Yên? Cô độc ác đến mức đó ư? Anh tôi đã đối xử với tốt như , sao lại có thể thế với ấy?!”
Bạn thấy sao?