Tống Nguyên Bách đúng là có chút tài cán, quá tham vọng và vội vã, lại không biết che giấu, không thể thành việc lớn.
Nếu cứ giữ thái độ lạnh nhạt với tôi, có lẽ tôi còn nghĩ rằng thật sự quan tâm đến tôi. Nhưng lại cố diễn một màn kịch giả tạo khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Anh cầm bản chuyển nhượng cổ phần, rằng việc chuyển nhượng sẽ khiến bận rộn vài ngày, rồi lại biến mất suốt mấy đêm liền không về nhà.
Thật , tôi cũng không muốn thấy nữa.
Lần tiếp theo gặp lại, dẫn Tạ Uyển về ngay căn nhà của chúng tôi.
Tạ Uyển không ngại ngùng gì mà khoác tay Tống Nguyên Bách ngay trước mặt tôi. Có vẻ như ta đã nắm quyền lực thật sự trong công ty. Bây giờ, ta chẳng còn cần phải giả vờ trước mặt tôi nữa.
Tôi giả vờ đau khổ, trách móc Tống Nguyên Bách. Anh ta liếc tôi một cái, lạnh lùng :
“Cô chỉ là con chim hoàng yến tôi nuôi trong nhà họ Tống thôi, đừng vừa muốn cái này vừa muốn cái kia. Cô đã có danh phận bà Tống rôi, đừng mơ đến chuyện có của tôi nữa.”
Tôi cúi đầu, nước mắt rơi:
“Nhưng mấy ngày trước đâu có …”
Tạ Uyển bước tới, kiêu ngạo trước mặt tôi:
“Người mà Nguyên Bách từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi. Anh ấy chỉ với thôi, lại tưởng thật sao? Nhà họ Thẩm của nghĩ rằng chỉ cần dùng chút thủ đoạn ép ấy cưới là có thể bà Tống à? Đúng là mơ mộng viển vông. Ba năm qua, thật giống như con chuột, lẩn trốn mà vẫn không nhận ra vị trí của mình.”
Bọn họ nghĩ rằng Thẩm thị bây giờ chỉ còn là cái vỏ trống rỗng, nên chẳng thèm đếm xỉa đến tôi.
Nếu tôi lối om sòm, họ sẽ nhân cơ hội này đuổi tôi ra khỏi nhà, vu cho tôi tội hỏng danh tiếng gia đình.
Nếu tôi cố tranh luận, họ sẽ lấy đó cớ để đẩy tôi ra khỏi cuộc đời họ mà chẳng còn gì trong tay.
Nhưng không phải mọi chuyện đều diễn ra theo ý họ.
Tôi lạnh lùng bọn họ với vẻ đắc chí hiện rõ trên gương mặt, rồi thản nhiên :
“Tống Nguyên Bách, tôi là người thừa kế của Thẩm thị. Không có tôi, nhà họ Tống các người có như ngày hôm nay không?”
Tống Nguyên Bách chẳng thèm đáp lời tôi. Tạ Uyển tiến tới, ném cho tôi một bản thỏa thuận ly hôn.
“Cô còn nghĩ mình là tiểu thư cao cao tại thượng của nhà họ Thẩm sao? Bây giờ Thẩm gia đã nằm gọn trong tay Nguyên Bách rồi. Còn – Thẩm Du Du, chỉ là một con chó mất nhà mà thôi. Cô tốt nhất nên biết điều, ngoan ngoãn ly hôn đi. Tôi và Nguyên Bách sẽ nể mà giữ cho chút thể diện. Còn nếu không thì sau này chỉ có nước kẻ ăn xin ở Giang Thành thôi.”
Tôi cầm bản thỏa thuận ly hôn, Tống Nguyên Bách, cố ra vẻ như sắp khóc.
“Nguyên Bách, đây là điều thực sự muốn sao?”
Tống Nguyên Bách gật đầu:
“Thẩm Du Du, không muốn em quá khó xử. Dù sao gia đình em cũng đã giúp đỡ rất nhiều. Giờ Thẩm thị đã không còn, để cảm ơn cha em, sẽ cho em một khoản tiền.”
Tôi khổ:
“Bao nhiêu?”
Tống Nguyên Bách nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi :
“Ba trăm triệu. Em cũng đâu có thích đồ hiệu, cũng không lái xe sang, số tiền này đủ cho em sống rồi.”
Trong lòng tôi thầm chửi thề:
“Đi mà mẹ dùng ba trăm triệu đó đi!”
Ba trăm triệu?
Anh ta có thể chi một trăm triệu chỉ để mua túi xách cho Tạ Uyển, còn giá trị của Thẩm thị ít nhất là ba mươi nghìn tỷ.
Cả đời tôi chỉ đáng ba trăm triệu thôi sao?
Tôi nhạt, gật đầu rồi lạnh lùng :
“Tống Nguyên Bách, giữa chúng ta, xem ra chẳng còn chút thể diện nào nữa.”
Nói xong, tôi bình thản ký tên, rồi ném bản thỏa thuận vào mặt ta.
“Tống Nguyên Bách, ba trăm triệu ư? Anh đang bố thí cho ăn mày đấy à? Giữ lại tiền mà mua quan tài cho mình đi!”
Tôi xoay người bước ra ngoài. Tống Nguyên Bách gọi tôi lại:
“Du Du, em tức giận chỉ khiến mình thêm đau khổ thôi. Không có ba trăm triệu này, em sao đứng vững ở Giang Thành? Đến lúc đó đừng trách nhẫn tâm. Bước ra khỏi cánh cửa này, em sẽ không còn nhận số tiền đó nữa.”
Tôi bất ngờ quay đầu lại, Tạ Uyển che miệng lớn:
“Em đã rồi mà, ấy chỉ đáng giá bấy nhiêu thôi.”
Tôi giật lấy túi xách của ta và ném ra ngoài.
“Suýt thì quên, đây là nhà của tôi. Người phải đi là cặp đôi chó má các người mới đúng.”
Mặt Tạ Uyển lập tức biến sắc, Tống Nguyên Bách có lẽ cũng không ngờ tôi lại cứng rắn như . Anh vỗ nhẹ vai tôi:
“Du Du, cha em đã có ơn tri ngộ với . Anh biết hiện tại em đang rất buồn, không trách em. Khi nào em nghĩ thông suốt, hãy đến tìm . Anh luôn coi em như em . Sau này, Tạ Uyển sẽ là chị dâu của em. Nếu có chuyện gì, em vẫn có thể tìm đến chúng ta.”
Tôi kìm nén cơn giận, cầm lấy chiếc bình hoa trên bàn và đập thẳng vào đầu Tống Nguyên Bách. Anh ta ngã xuống ngay lập tức. Tạ Uyển hoảng hốt hét lên:
“Thẩm Du Du, điên rồi à!”
Tôi phủi tay, lạnh nhạt :
“Đánh xong rồi, hết giận rồi. Tôi cũng nghĩ thông rồi. Giờ các người cút đi.”
Nhưng không ngờ, do quá tức giận, tôi đã ra tay hơi mạnh, Tống Nguyên Bách bị tôi đánh nhập viện.
Ngay lập tức, mạng xã hội bùng nổ với vô số lời bàn tán. Ai cũng rằng tôi vì không giành mà cố ý trọng thương Tống Nguyên Bách.
Tạ Uyển nổi tiếng, có nhiều người hâm mộ, và ta cố ý kích họ tấn công tôi trên mạng. Thông tin cá nhân của tôi bị phơi bày không sót một chi tiết.
Mọi người đều tôi không biết lượng sức, bảo rằng Tống Nguyên Bách đã có như Tạ Uyển, sao có thể để mắt đến tôi.
Tạ Uyển lên tiếng đầy vẻ uỷ khuất:
“Tôi nghĩ Thẩm tiểu thư cũng không cố ý đâu, chỉ là do bị cho mất lý trí thôi.”
Fan của ta liên tục khen ngợi ấy quá đỗi hiền lành và trong sáng, bị tiểu tam đến tận cửa đánh mà vẫn còn đỡ cho người đó.
Tôi nghĩ, chắc chính Tạ Uyển mới là người bị mờ mắt.
Tôi chỉ mới ký vào thỏa thuận ly hôn, chưa có giấy ly hôn, mà ta đã vội vàng tự công khai thân phận tiểu tam của mình rồi.
Tôi không tìm đội ngũ truyền thông, cũng chẳng cần luật sư gửi thư cảnh cáo. Thay vào đó, tôi đăng thẳng ảnh giấy kết hôn và đoạn video Tống Nguyên Bách cùng Tạ Uyển ép tôi ký vào thỏa thuận ly hôn lên mạng.
Lúc này, không chỉ cư dân mạng ở Giang Thành, mà cả nước đều bắt đầu bàn tán.
Tình thế lật ngược, Tạ Uyển thân bại danh liệt, anti-fan và người qua đường tràn vào tất cả các nền tảng mạng xã hội của ta. Tống Nguyên Bách bị mắng thẳng thừng là kẻ “trọng sắc khinh nghĩa” thời hiện đại.
Luật sư Trương đã đưa cho tôi tất cả bằng chứng về việc Tống Nguyên Bách chuyển nhượng tài sản. Nhìn tôi ngả nghiêng, luật sư Trương cũng bật theo:
“Trước đây tôi nghĩ dịu dàng yếu đuối, bây giờ lại, còn mạnh mẽ hơn cả cha mình.”
Tôi xem qua những chứng cứ, thở dài một hơi:
“Trước đây tôi chỉ nghĩ, ta là người do cha tôi chọn, tệ đến đâu cũng không quá đáng. Không ngờ rằng đúng là không thể mặt mà bắt hình dong. Cha tôi cũng có lúc nhầm người.”
Sau sự việc này, giữa tôi và Tống Nguyên Bách đã hoàn toàn không còn gì để níu kéo.
Ngày đi lấy giấy ly hôn, Tống Nguyên Bách tôi với ánh mắt đầy căm hận:
“Thẩm Du Du, nghĩ chỉ vì dư luận ủng hộ là thắng sao? Cô chọc giận tôi, thì đừng hòng lấy một đồng nào!”
Tôi lạnh, lấy hợp đồng bán Thẩm thị đặt trước mặt ta:
“Tống Nguyên Bách, tiền của nhà họ Tống, tôi không cần một xu.”
Anh ta cầm hợp đồng lên xem đi xem lại, rồi hỏi:
“Ý là gì?”
Bạn thấy sao?