Trái Tim Lạc Lối – Chương 8

“Anh sao có thể hạ thấp mình trong chuyện cảm đến ? Sao có thể đặt mình ở vị thế thấp như thế? Điều này không phù hợp với chút nào!”

Anh dùng trán mình chạm vào trán tôi, thì thầm dịu dàng: “Anh chỉ cần , không cần tự tôn.”

Tôi dùng ngón trỏ đẩy trán ra, lớn tiếng : “Còn nữa, ai em không thích ? Trong cảm, em chưa bao giờ miễn cưỡng bản thân. Vì , Vệ Tư Nhượng, nghe cho rõ nhé, em !”

Lời còn lại bị nụ hôn dồn dập cắt ngang.

Làn gió thoảng qua tai dường như cũng mang theo hương vị ngọt ngào.

13

Sau một thời gian tìm hiểu với Vệ Tư Nhượng, tôi quyết định chuyện này cho bố mẹ biết.

, tôi cảm thấy vô cùng an tâm và hạnh phúc.

Tôi có linh cảm rằng mối quan hệ của chúng tôi sẽ diễn ra rất suôn sẻ, giữa chúng tôi sẽ không gặp bất kỳ trắc trở nào.

Hôm đó sau bữa tối, tôi đặt đũa xuống, bố mẹ rồi khẽ ho hai tiếng.

“Ờm, bố, mẹ, con đang rồi.”

Hai người đối diện cùng lúc đặt đũa xuống, trợn mắt tôi.

Hành nhịp nhàng và đồng bộ.

Bố tôi hít sâu một hơi, yết hầu nhấp nhô, như muốn gì đó không biết phải mở lời thế nào.

Mẹ tôi thì quyết đoán hơn, bà mở lời trước: “Con à, mẹ đã trước rồi, mẹ và bố không thúc ép chuyện kết hôn đâu. Con đừng vì muốn cho bố mẹ yên tâm mà tùy tiện tìm một người trai nhé.”

Bố tôi dường như đã suy nghĩ kỹ rồi mới : “Con cũng đừng thấy Bùi Chiêu có rồi mà...”

“Bùi Chiêu cũng có rồi sao?” Tôi ngạc nhiên: “Con thật sự không biết đó.”

Tôi chỉ biết là hắn đang có hứng thú với lễ tân đó, sau đó thế nào thì tôi không rõ.

Bố tôi không vui : “Bố nghe ông Vương dưới tầng , ông ấy thấy Bùi Chiêu ngồi ăn ở nhà hàng với một xinh đẹp. Hai người cứ dính lấy nhau như hình với bóng, Bùi Chiêu đút cho kia ăn, còn gọi là ‘bé cưng’ nữa cơ.”

Nhìn bộ dạng tức giận của bố, tôi không nhịn mà bật .

“Chúng con đã chia tay rồi, ta có là quyền tự do của ta, sao bố lại tức giận đến ?” Tôi còn an ủi ông.

Mẹ tôi không nhịn mà cằn nhằn: “Cậu ta tìm là chuyện của cậu ta, con đừng học theo —”

“Bạn trai con là Vệ Tư Nhượng.”

Mẹ tôi đang thao thao giáo huấn thì bỗng dừng lại, miệng há hốc.

Một lúc sau, bố tôi vỡ sự im lặng, ấp úng: “Con, con vừa gì cơ?”

“Con , trai của con là Vệ Tư Nhượng.”

“Vệ Tư Nhượng nào?” Mẹ tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“Còn có thể là Vệ Tư Nhượng nào nữa? Mẹ quen mấy người tên Vệ Tư Nhượng?”

Bố tôi trừng mắt kinh ngạc: “Là Vệ Tư Nhượng ở khu mình đó hả?”

Tôi gật đầu.

“Con có phúc phận gì thế!” Mẹ tôi ngửa mặt than dài.

Tôi không phục: “Con mẹ tệ đến sao?”

“Con cũng giỏi, so với Vệ Tư Nhượng thì vẫn kém một chút.” Mẹ tôi đánh giá một cách nghiêm túc.

“Vậy, con chia tay với ấy nhé?”

“Đừng!” Mẹ tôi lập tức nắm tay tôi, híp mắt: “Con may mắn lắm mới tìm một người tốt như , sao có thể để vuột mất ?”

Tôi dựa vào lưng ghế, thở dài: “Không phải không thể tuỳ tiện đại một người sao?”

“Vệ Tư Nhượng là người tuỳ tiện có thể tìm sao?” Mẹ tôi vỗ vai tôi một cái.

“Phải rồi, khi nào đưa Vệ Tư Nhượng về nhà ăn cơm đi?” Bố tôi ghé lại gần.

“Ừ đấy, Vệ Tư Nhượng thích ăn gì nhỉ? Mẹ nhớ hồi bé nó thích ăn bò hầm cà chua, không biết bây giờ có thay đổi khẩu vị không.” Mẹ tôi cũng hào hứng.

“Hai đứa nhau bao lâu rồi? Có dự định kết hôn không?”

“Nếu muốn kết hôn thì chúng ta phải chuẩn bị từ bây giờ.”

...

Xem ra Vệ Tư Nhượng lo lắng quá rồi, cứ lo sẽ không qua cửa ải của bố mẹ tôi.

Hoá ra là lo thừa.

14

Lần nữa gặp lại Bùi Chiêu, là khi tôi đi dạo trong trung tâm mua sắm cờ gặp phải.

Sắp đến sinh nhật của Vệ Tư Nhượng, tôi vẫn chưa biết nên tặng quà gì, nghĩ rằng cứ đi loanh quanh một vòng, biết đâu lại tìm món đồ ưng ý.

Đứng trước quầy hàng trang sức, tôi lướt mắt qua các sản phẩm thì bất ngờ va phải ánh mắt của Bùi Chiêu ở không xa.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau kể từ sau khi chia tay.

Cả hai đều ngẩn người một lúc, rồi cùng mỉm .

Bùi Chiêu bước nhanh về phía tôi.

bị bỏ lại đứng yên sững sờ tại chỗ, đôi mắt tròn xoe long lanh như sắp khóc theo bóng lưng hắn đầy tủi thân.

Tôi cũng nhận ra đó, đúng là nhân viên lễ tân mà hắn đang theo đuổi.

ấy trông rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi, mặt căng bóng dồi dào collagen, da dẻ mịn màng như trứng gà bóc.

Tôi lẩm bẩm trong lòng “trâu già gặm cỏ non”, tên này đúng là số hưởng.

“Lâu rồi không gặp!” Bùi Chiêu đã đến trước mặt tôi.

“Lâu rồi không gặp.” Tôi khẽ gật đầu.

“Nói chuyện chút không?” Hắn hỏi.

“Chúng ta có gì để sao?” Tôi từ chối.

“Còn giận sao?” Hắn khẽ: “Lần trước đột nhiên huỷ hôn đúng là lỗi của , nợ em một lời xin lỗi chính thức. Xin lỗi, Nhược Ân.”

“Mọi chuyện qua rồi, cứ đi.”

“Thế, chúng ta vẫn là chứ?”

“Tôi không có thói quen với người cũ.” Tôi lắc đầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...