Trái Tim Lạc Lối – Chương 7

Tôi nhấp vào tấm ảnh đó lần nữa, cuối cùng cũng hiểu vì sao lại thấy quen mắt, hóa ra tôi đã gặp này.

Cô ấy là lễ tân ở khách sạn mới mở của Bùi Chiêu.

Tôi nhớ có lần đến đón Bùi Chiêu đi ăn, vừa lúc thấy ấy đứng ở quầy lễ tân.

Lúc đó, tôi còn trêu Bùi Chiêu: “Lễ tân mới tuyển của đấy à? Xinh thật.”

Bùi Chiêu thản nhiên : “Đại Hoa tuyển đấy, em biết tính cậu ta mà, thích chọn người đẹp. Nhưng mà, lễ tân xinh thật sự có tác dụng. Từ khi ấy đến, khách quay lại nhiều hơn hẳn.”

Tôi : “Vậy phải tăng lương cho ấy đấy.”

Bây giờ tấm ảnh này, hình ảnh khuôn mặt ấy lập tức hiện ra trong đầu tôi.

Xem ra, Bùi Chiêu đã nhen nhóm tâm tư với ấy.

Bài đăng tiếp theo là tấm ảnh cúi đầu ăn cơm.

Dòng trạng thái viết: [Chỉ một bữa ăn đã dỗ rồi, sao mà ngoan thế nhỉ?]

Bài tiếp theo là từ ba ngày trước.

Trong ảnh là bóng lưng .

Dòng trạng thái viết: [Đang họp, không kịp nghe điện thoại của ấy, giận dỗi rồi chặn tôi luôn, phải sao?]

Dưới dòng này có rất nhiều bình luận.

Tôi và Bùi Chiêu có khá nhiều bè chung.

Có người ở dưới giỡn cợt, giả vờ nghiêm túc cho hắn lời khuyên.

Cũng có người vỗ tay cổ vũ: [Phương Nhược Ân chặn cậu rồi hả? Hahaha, hay lắm!]

Rồi có người trả lời ngay bên dưới: [Đây không phải Phương Nhược Ân, hai người họ chia tay rồi.]

Người đó kinh ngạc, liền hỏi thẳng Bùi Chiêu có phải thật không.

Bùi Chiêu trả lời: [Ừ.]

Đến đây, tôi đã chắc chắn rằng Bùi Chiêu đang theo đuổi đó. Hắn vốn ít khi đăng bài, trong nửa tháng lại đăng ba bài, tất cả đều về ấy.

Nhưng may mắn là, trong lòng tôi lại không cảm thấy buồn.

Tôi hiểu rằng mình đã hoàn toàn bước ra khỏi mối đó.

Thậm chí không muốn tìm hiểu xem liệu Bùi Chiêu có phải đã sớm thay lòng đổi dạ hay không.

Có phải trước khi chia tay, hắn đã có cảm với người khác rồi không.

Có phải việc hủy đám cưới ít nhiều cũng liên quan đến ấy không.

Những điều đó, tôi hoàn toàn không để tâm nữa.

Tôi chỉ biết rằng, Bùi Chiêu đã là quá khứ trong cuộc đời tôi.

Sau khi chia tay, hắn không còn là người đồng hành cùng tôi nữa, mà ngày càng xa cách.

Còn hướng đi của tôi là bước tiếp về phía trước, theo đuổi hạnh phúc tương lai.

12

Sau khi tôi khẳng định nhiều lần, bố mẹ tôi cuối cùng cũng tin rằng tôi thật sự đã bước ra khỏi mối đó.

Hai người họ thở phào nhẹ nhõm, vui vừng mỉm .

Mẹ tôi : “Thế là bố mẹ yên tâm rồi, con vui là quan trọng nhất, sau này bố mẹ cũng sẽ không hối thúc chuyện cưới xin nữa.”

Tháng chín khai giảng, tôi quay lại với cuộc sống việc bình thường.

Khác biệt là, mỗi ngày sau giờ tan , Vệ Tư Nhượng đều đợi tôi ở cổng trường để cùng nhau đi ăn tối.

Vào ngày sinh nhật của tôi, đã chuẩn bị cả bánh kem và quà tặng.

Khi lại một lần nữa bày tỏ với tôi, tôi đã đồng ý.

Vệ Tư Nhượng phấn khích ôm tôi xoay vòng vòng trong nhà hàng.

Tối hôm đó, chúng tôi cùng nhau tản bộ về nhà.

Suốt cả quãng đường, nắm chặt lấy tay tôi, không muốn buông ra.

Tôi nghiêm túc hỏi : “Anh không sợ người khác ra vào sao?”

Anh ngạc nhiên: “Nói gì cơ?”

“Trước đây, em và Bùi Chiêu ở bên nhau, cả khu tập thể đều biết, hơn nữa chúng em còn bàn chuyện kết hôn. Bây giờ, lại ở bên em, có thể sẽ có người , rằng nhặt lại thứ mà Bùi Chiêu không cần.”

Vệ Tư Nhượng lập tức ôm chặt tôi, giọng đầy thương : “Không về bản thân mình như thế.”

“Nhược Ân, trong mắt , em là người tuyệt vời nhất.”

“Anh thậm chí còn biết ơn Bùi Chiêu, nếu không phải cậu ta buông tay, sẽ chẳng có cơ hội ở bên em.”

Tôi hỏi Vệ Tư Nhượng, bắt đầu thích tôi từ khi nào.

Anh bản thân cũng không rõ, luôn có cảm với tôi.

“Hồi bé đã thấy em dễ thương rồi, những đứa trẻ khác chuyện với , không thích trả lời, lại luôn muốn trêu em.”

“Việc gia sư, nếu là người khác nhờ vả, chắc chắn sẽ từ chối ngay. Nhưng khi mẹ em , thậm chí còn chưa suy nghĩ mà đã đồng ý luôn.”

“Khi còn trẻ, cảm nảy nở mà không nhận ra. Đến lúc nhận ra rằng sự ý của mình dành cho em là vì thích, thì em đã là của Bùi Chiêu rồi.”

Vệ Tư Nhượng dùng hai tay nâng gương mặt tôi lên, ánh mắt tràn đầy mãnh liệt.

“Nhược Ân, rất trân trọng cảm này, vì đối với , điều này có quá đỗi khó khăn.”

“Anh thậm chí không dám tưởng tượng mình sẽ có ngày ở bên em.”

“Vì , một khi em đã đồng ý với , sẽ không buông tay đâu.”

“Cho dù em không có cảm với , cho dù em muốn mượn để vượt qua mối cũ, cũng không sao, không bận tâm.”

Tôi cảm thấy trái tim mình như ngâm vào suối nước nóng, từng chút một sưởi ấm và tan chảy.

Hốc mắt nóng ẩm, tôi chớp mắt một cái.

“Vệ Tư Nhượng, có biết mình đang gì không? Anh là đứa trẻ mà tất cả các bậc phụ huynh trong khu tập thể đều ao ước có , là tấm gương mà những người cùng tuổi khao khát không thể với tới!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...