Đó là một thứ an ủi tâm hồn mà nhịp sống căng thẳng ở thành phố lớn không thể mang lại .
Ngay cả khi không ra ngoài, chỉ cần đem một chiếc ghế dài ra dưới gốc cây lớn trong sân, yên lặng nằm đó nửa ngày, cũng đã cảm thấy thoải mái vô cùng.
Mỗi ngọn cỏ, nhành cây ở đây đều có một loại công hiệu chữa lành tâm hồn kỳ diệu.
Chúng tôi quyết định sẽ ở đây đến khi khai giảng mới quay về.
Vào một ngày nọ, khi đang lang thang dạo chơi trên phố cổ, tôi cờ gặp một người quen.
“Anh Tư Nhượng, sao lại ở đây?” Tôi ngạc nhiên người trước mắt.
Vệ Tư Nhượng, giống như tôi và Bùi Chiêu, đều lớn lên trong khu nhà dành cho cán bộ của Cục quản lý thuốc lá.
Nhưng lớn hơn chúng tôi năm tuổi, không cùng độ tuổi nên thời thơ ấu chẳng mấy khi chúng tôi chơi cùng nhau.
Vả lại, bọn trẻ trong khu nhà của chúng tôi đều có một cảm giác phức tạp, vừa kính sợ vừa có chút dè chừng đối với .
Bởi vì quá xuất sắc, điển hình là “đứa con nhà người ta”.
8
Từ nhỏ, mỗi khi các bậc phụ huynh trong khu muốn dạy dỗ con cái, thường không thể không câu “con Vệ Tư Nhượng người ta xem”.
Mẹ tôi cũng không ngoại lệ.
Mỗi lần nghe , tôi lại nhăn nhó: “Con cũng muốn mà, có phải muốn giống Vệ Tư Nhượng là thành đâu”.
Người này, không chỉ hoàn hảo thừa hưởng ưu điểm của bố mẹ về ngoại hình, mà thành tích học tập cũng khiến lũ trẻ khác phải ngước .
Từ hồi tiểu học, chưa bao giờ đứng thứ hai trong bất kỳ kỳ thi nào. Các giải thưởng đạt trong các cuộc thi đủ để chất đầy cả một tủ kính.
Anh còn đạt danh hiệu thủ khoa tỉnh trong kỳ thi đại học, đỗ vào một trong những trường đại học hàng đầu trong nước.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, thi vào công chức và hiện việc tại Sở Tài chính thành phố. Nghe mẹ tôi , tiền đồ của rộng mở vô hạn.
Theo lẽ thường, người như Vệ Tư Nhượng, hồi nhỏ chắc chắn sẽ là cái gai trong mắt của những đứa trẻ khác.
Nhưng không phải.
Thứ nhất, quá ưu tú, ưu tú đến nỗi chúng tôi thậm chí không thể nào sinh ra lòng ganh tị.
Chúng tôi tự biết mình, dù có cố gắng đến đâu thì cũng không thể đạt thành tích như .
Thứ hai, chúng tôi không dám.
Vệ Tư Nhượng từ nhỏ đã có một sự “uy nghiêm” kỳ lạ.
Rõ ràng chỉ lớn hơn chúng tôi vài tuổi, mỗi khi đứng đó, chúng tôi lại có cảm giác như đang đối diện với một người lớn.
Chúng tôi nghe lời răm rắp.
Đôi khi, bọn trẻ trong khu đến tuổi nổi loạn, bố mẹ không quản , sẽ nhờ Vệ Tư Nhượng ra mặt.
Những đứa trẻ dám nghênh cổ phản kháng trước mặt bố mẹ, thế mà khi đối mặt với Vệ Tư Nhượng lại ngoan ngoãn như con chim cút.
Lên cấp ba, môn Toán của tôi có phần sa sút.
Lúc Vệ Tư Nhượng về nhà trong kỳ nghỉ hè, mẹ tôi đã nhờ kèm cặp bài vở cho tôi, không ngờ đồng ý ngay.
Ban đầu mẹ tôi không kỳ vọng gì nhiều, vì bố là giám đốc, nhà giàu hơn nhà tôi nhiều, đâu cần chút tiền dạy thêm này.
Hồi đó mẹ tôi cũng vì thương con, thật sự lo lắng cho việc học của tôi nên mới gặp ở khu chung cư và bông về chuyện gia sư.
Vậy mà đồng ý ngay.
Dưới sự chỉ dẫn của , sau một tháng, môn toán của tôi đã có bước tiến vượt bậc.
Mẹ tôi biết ơn vô cùng, sau đó mỗi lần gặp lại đều mời đến nhà ăn cơm.
Còn tôi, thì lại càng sợ Vệ Tư Nhượng hơn.
Trong lòng tôi, đã ngang hàng với giáo viên chủ nhiệm của mình.
Về sau, mỗi khi thấy đứng từ xa trong khu, tôi đều len lén tránh đi.
Tôi sợ bảo tôi mang bài kiểm tra toán cho xem.
Cái cảm giác áp bức từ bậc trưởng bối mà mang lại cho tôi còn mạnh hơn cả bố tôi.
Từ khi vào đại học đến bây giờ đi , chúng tôi gặp nhau cũng ít hơn.
Lần gặp nhau gần đây nhất hình như là cách đây hai năm.
Tôi nghĩ, có thể vì giờ không cần thi cử nữa, nên khi đối diện với Vệ Tư Nhượng, tôi cũng không còn căng thẳng như trước kia.
Gặp người quen ở một nơi xa xôi như Đại Lý, tôi thấy khá vui.
9
Vệ Tư Nhượng mặc một bộ đồ thể thao, ngoại hình điển trai nổi bật vẫn không giấu vẻ nghiêm túc, đứng đắn thường thấy ở những người việc trong ngành.
Tuy nhiên, khi lên lại toát ra vẻ ấm áp lạ thường.
“Thật trùng hợp, Nhược Ân.” Đứng đối diện với ánh mặt trời, đôi mắt như đang lấp lánh.
Vệ Tư Nhượng cũng đến đây du lịch.
Trong ngôi nhà nhỏ mà chúng tôi có sẵn một phòng trống, nên chuyển vào ở. Mỗi sáng, sẽ lặng lẽ đứng dưới gốc cây lớn trong sân, chờ tôi ra cùng đi ăn sáng.
Anh sẽ đi chơi cùng tôi.
Những món đồ lặt vặt mà tôi mua ngẫu hứng, sẽ giúp tôi xách.
Một người có dáng vẻ nghiêm túc như , mà lại xách một cái túi lớn hình Pikachu thủ công, trông quả thật hơi buồn .
Tôi muốn ngắm bình minh, lại sợ không dậy nổi.
Anh đã đặt báo thức lúc bốn giờ sáng, kiên nhẫn gọi tôi dậy.
Mấy ngày trôi qua, ngay cả tôi cũng nhận ra có điều gì đó khác thường.
Tôi cũng không phải người chậm hiểu.
Vì , tôi quyết định hỏi cho rõ.
Trong quán cà phê, tôi người đối diện, lấy hết can đảm: “Anh Tư Nhượng, ...em muốn hỏi, là...”
“Nhược Ân, thích em.”
Bạn thấy sao?