Lúc thử váy cưới, Bùi Chiêu luôn có vẻ mất tập trung.
Rời khỏi tiệm váy cưới, hắn bất ngờ gọi tôi lại.
“Nhược Ân, hay là mình đừng kết hôn nữa nhé!”
“Tại sao?” Tôi hắn chằm chằm.
“Chỉ là… chưa sẵn sàng để kết hôn. Với lại, chúng ta mới hai mươi sáu, còn trẻ mà, việc gì phải bước vào cái ‘nấm mồ hôn nhân’ sớm như ?”
“Ý là, chưa chơi đủ?” Tôi ngước mắt hắn.
“Nếu em nhất định hiểu như thế, thì cứ cho là thế đi!” Ánh mắt hắn thoáng qua chút khó chịu.
1
Thật ra, lúc nãy khi đang thử váy cưới, tôi đã phát hiện ra sự khác thường ở Bùi Chiêu.
Mỗi lần tôi thay một bộ, hỏi hắn có đẹp không, hắn đều trả lời qua loa “Đẹp”.
Thậm chí, có lúc hắn còn không thèm ngẩng đầu lên, đã vội vàng bật ra câu trả lời.
Suốt cả buổi hắn chỉ chăm dán mắt vào màn hình điện thoại.
Có lúc tôi phải gọi lớn tên hắn, hắn mới buộc phải ngẩng đầu lên, nụ nơi khóe môi cũng lập tức tan biến.
Cứ như đối diện với hắn không phải là dâu sắp kết hôn với mình, mà là một khách hàng khó tính nào đó.
Điều quá đáng hơn nữa là, hắn còn lười thử bộ lễ phục của chính mình.
Tôi đã chọn cho hắn ba bộ, hắn chỉ gật đầu: “Được, trông cũng ổn, cứ chọn bộ này đi.”
“Anh không thử sao?” Tôi hỏi.
“Đàn ông mặc vest thì có gì mà thử? Nói số đo của cho chủ tiệm là rồi.”
Nói xong, hắn ngồi phịch xuống ghế sofa, lại tiếp tục lướt điện thoại.
Thử váy cưới xong, ra khỏi tiệm, tôi đứng lại, người đàn ông cao ráo điển trai trước mặt.
Tôi rất không hài lòng với biểu hiện của hắn vào hôm nay, đang định phê bình một cách nghiêm túc, hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
Thì hắn đã cất lời trước.
“Nhược Ân, hay là mình đừng kết hôn nữa nhé!”
Câu bất ngờ tôi sững người.
Phải mất một lúc lâu, tôi mới bình tĩnh lại.
“Tại sao?” Tôi hắn chằm chằm.
“Chỉ là… chưa sẵn sàng để kết hôn. Với lại, chúng ta mới hai mươi sáu, còn trẻ mà, việc gì phải bước vào cái ‘nấm mồ hôn nhân’ sớm như ?”
“Ý là, chưa chơi đủ?” Tôi ngước mắt hắn.
“Nếu em nhất định hiểu như thế, thì cứ cho là thế đi!” Ánh mắt hắn thoáng qua chút khó chịu.
Tôi bỗng dưng cảm thấy người lớn lên cùng mình từ bé đến giờ đã trở nên xa lạ.
“Ngày cưới đã định, họ hàng hai bên đều đã báo, ảnh cưới cũng đã chụp, khách sạn cũng đã đặt trước, giờ không cưới nữa?” Tôi tức đến bật : “Anh có biết mình đang những lời vô trách nhiệm đến thế nào không?”
Bùi Chiêu bào chữa: “Còn ba tháng nữa mới đến đám cưới, hủy đi rồi báo họ hàng một tiếng là xong, nghĩ ra lý do hợp lý là , có gì mà phiền phức đâu.”
“Chỉ là hoãn lại thôi mà, đâu phải là không cưới nữa. Ảnh cưới để đó, sau này vẫn dùng .”
“Khách sạn cứ hủy thôi, cùng lắm mất chút tiền đặt cọc.”
Tôi ngước hắn.
“Nếu em không đồng ý thì sao?”
2
Bùi Chiêu hít một hơi sâu, sự khó chịu càng lúc càng tích tụ.
“Anh không hiểu nổi tại sao em lại muốn kết hôn ngay lúc này.”
“Em cũng không hiểu, chúng ta đã đến bước này rồi, tại sao lại muốn hủy đám cưới?”
Tôi và Bùi Chiêu có thể coi là thanh mai trúc mã.
Bố mẹ hai bên đều việc trong Cục quản lý t.h.u.ố.c lá địa phương, cũng là hàng xóm đối diện nhau ở khu tập thể.
Cả hai cùng tuổi, từ mẫu giáo đến đại học đều học chung trường.
Lên cấp ba, chúng tôi đã nảy sinh cảm thầm kín với nhau, không dám sớm.
Sau khi đăng ký vào cùng một trường đại học, chúng tôi mới dám công khai, từ năm nhất đã ở bên nhau.
Người lớn hai bên biết rõ nhau, cũng rất ủng hộ chúng tôi nhau.
Từ năm nhất đến giờ, chúng tôi đã nhau tám năm.
Trong suốt thời gian đó, vì quá hiểu nhau nên đôi khi chúng tôi cũng thường hay pha trò trêu , chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn lớn.
Mối quan hệ của chúng tôi rất êm đẹp, đến bước kết hôn cũng là điều tất yếu.
Tết năm ngoái, hai nhà đã cùng ăn cơm, khi ấy bố mẹ Bùi Chiêu là người đầu tiên nhắc đến chuyện cưới xin.
Bố mẹ tôi cũng đồng ý, đôi bên cùng nhau bàn bạc về hôn lễ và định ngày cưới.
Mấy tháng nay, chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới đâu vào đấy. Bùi Chiêu cũng không có chút thái độ phản đối nào.
Nhớ lúc chụp ảnh cưới, hắn còn hào hứng cuối cùng cũng sắp “bắt” tôi về nhà.
Tôi không hiểu nổi, tại sao suy nghĩ của con người lại có thể thay đổi dễ dàng đến .
“Chúng ta mới hai mươi sáu, không phải ba mươi sáu. Bạn bè xung quanh cũng chưa có ai kết hôn, vui vẻ chơi thêm vài năm không sao?” Bùi Chiêu lý lẽ một cách hùng hồn.
Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tôi quá hiểu tính cách của Bùi Chiêu.
Nhân cách bên trong con người hắn có một phần bốc đồng và thiếu suy nghĩ.
Ngày trước học cấp ba, suýt nữa thì hắn đã bỏ học đi chơi game.
Là tôi đã ngăn cản hắn.
Tôi , nếu cậu không đỗ đại học, tớ sẽ không ở bên cậu, tớ không chấp nhận người trai chỉ có bằng cấp ba.
Hắn mới bỏ ý định đó, nhẫn nhịn học hành cùng tôi.
Bố mẹ hắn cũng chỉ có tôi mới có thể khuyên hắn vào những lúc hắn thiếu lý trí.
Bởi tính cách tôi điềm tĩnh và lý trí hơn.
Bạn thấy sao?