13
Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đến nơi.
Tôi phối hợp khai báo, dẫn họ đến kiểm tra phòng ngủ của Trương Manh Ninh, đồng thời báo rằng chồng tôi, Hách Kỳ, đã đưa nghi phạm đi.
Tôi ghi rõ địa chỉ một số bất sản của Hách Kỳ trong thành phố, đồng thời cung cấp đầy đủ thông tin tôi biết về Trương Manh Ninh: này vốn là con của tài xế cũ nhà tôi, vào đúng ngày cưới của tôi và Hách Kỳ, cha ta nghi bị đầu độc, lái xe lao xuống vực khiến Hách Kỳ bị thương nặng, suýt trở thành người thực vật.
Tôi chỉ mới biết năm ngoái, Hách Kỳ vẫn luôn chu cấp tiền học và sinh hoạt cho ta.
Khoảng ba tháng trước, vào đầu kỳ nghỉ hè, Hách Kỳ lấy lý do Trương Manh Ninh đi thêm, liền đưa ta về nhà ở.
Anh ta từng , vì tôi bị trai ta – Hách Hiển – bắt cóc nên cha Trương Manh Ninh mới bị .
Tôi không chắc Trương Manh Ninh có vì thế mà hận tôi hay không.
Tôi ngầm gợi ý cảnh sát có thể lần theo đầu mối từ cha ta để điều tra.
Cuối buổi, cảnh sát hỏi về bài viết phanh phui trên diễn đàn trường đại học.
Con tôi thái độ nhận lỗi rất tốt, trước mặt cảnh sát và tôi, đã mở điện thoại ra xóa bài đăng.
Do không có người bị đứng ra tố cáo, lại thêm con bé chưa đủ tuổi thành niên, nên cảnh sát chỉ nhắc nhở và giáo dục là chính.
Con tôi biết điều, nước mắt ngắn dài, rằng vì bênh vực mẹ nên mới nông nổi, đảm bảo sau này sẽ chuyên tâm học hành, không tái phạm.
…
Tiễn cảnh sát xong, tôi bảo dì giúp việc thu dọn hành lý cho hai mẹ con.
“Mẹ ơi, mình đi đâu ạ?”
Con bé ngoan ngoãn hỏi.
Tôi nắm tay con bước ra ngoài:
“Mẹ có một căn nhà ở phía nam thành phố, thời gian tới chúng ta tạm ở đó.”
Lên xe, tôi về phía trước.
Dì Tôn ngồi ghế phụ, người lái là con trai dì – Trình Thần, tóc cắt ngắn, mày rậm mắt to, trông rất chững chạc.
Dì Tôn việc ở nhà tôi mười năm nay, gần như ngày đêm bên tôi, là một trong số ít người tôi tin tưởng.
Trước đây tôi cũng từng tài trợ cho Trình Thần học đại học, dì Tôn luôn biết ơn và trung thành với tôi.
Xe nổ máy, chầm chậm rời khỏi gara.
Lúc này đã 7 giờ tối, trời vừa chập choạng, rõ ràng từng rời đi không biết bao lần, mà lần này lại mang cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Con tôi ôm cặp sách trong lòng, lúc thì mẹ con dì Tôn, lúc lại quay sang tôi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Tôi hỏi:
“Muốn hỏi gì à?”
Con bé lập tức ngồi thẳng dậy:
“Dì Tôn bị ba sa thải rồi mà? Mẹ vẫn luôn liên lạc với dì à? Còn nữa, khi nãy cảnh sát hỏi chuyện thì lại bảo con đi chỗ khác, mẹ ơi, Trương Manh Ninh thật sự đầu độc mẹ sao? Là khi nào? Bây giờ mẹ có sao không?”
Tôi đặt tay lên ngực, ra ngoài cửa sổ, hàng cây lướt qua mắt.
Tôi nhớ không lâu trước, hệ thống báo sinh học đã phát hiện dấu hiệu bất thường trong cơ thể tôi.
Tôi biết rất rõ nguyên nhân là gì, và tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của tôi.
Tôi mỉm với con:
“Hôm mẹ nhập viện phẫu thuật năm ngoái, ba con bỏ mặc mẹ để đi đón Trương Manh Ninh. Trong suốt một năm sau đó, ta đã vài lần đến nhà chơi, dì Tôn cũng cố ý nhắc đến chuyện ca mổ ngay trước mặt ta.
Người bình thường nếu không xin lỗi thì ít nhất cũng sẽ có chút áy náy.
Nhưng Trương Manh Ninh thì không.”
“Chỉ vài lần tiếp cũng đủ để mẹ thấu con người ta.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt mắt con , ánh mắt con trong veo lấp lánh.
“Cô ta dù có giả vờ yếu đuối đến mấy, khi mẹ thì ánh mắt đầy oán hận, ghen tị và cả bất cam.
Còn khi ba con thì tràn đầy ngưỡng mộ và si mê.
Cho nên mẹ chắc chắn, sớm muộn gì giữa mẹ và ta cũng xảy ra xung đột.
Chỉ không ngờ, ta lại muốn lấy mạng mẹ.”
“Đầu kỳ nghỉ hè, ba con quả nhiên đưa ta về nhà.
Mẹ đã rồi, một người đàn ông đối xử tốt với một người phụ nữ vượt quá mức bình thường, thì không còn đơn thuần là giúp đỡ nữa.
Ánh mắt ba con ta, không còn là ánh mắt của một người lớn dành cho hậu bối, mà là ánh mắt có dục vọng.
Giữa họ, chỉ còn cách một lớp giấy mỏng chưa bị chọc thủng mà thôi.”
Con bé tức đến nghiến răng:
“Đồ vô liêm sỉ!”
Tôi ôm lấy con, như khi còn bé vẫn thường dỗ con ngủ:
“Sáng hôm ta tới, mẹ đã bảo dì Tôn liên hệ với con trai bà ấy – Trình Thần – để gặp mặt.”
Trình Thần lúc này liếc qua gương chiếu hậu.
Tôi mỉm gật đầu với cậu ta, rồi tiếp với con :
“Anh Trình Thần của con học ngành điện tử viễn thông.
Mẹ nhờ cậu ấy mua những chiếc camera siêu nhỏ tốt nhất trên thị trường, chọn một cuối tuần, cho các dì giúp việc nghỉ, rồi lắp camera khắp nhà, giám sát Trương Manh Ninh 24/24, không bỏ sót góc nào.”
“Ban đầu chỉ để đề phòng, lại thật sự phát hiện điều bất thường.
Cô ta đã cho ketamine vào sữa, cà phê và tổ yến của mẹ.”
Con bé hoảng hốt:
“Ketamine là gì ạ?”
Tôi nhíu mày:
“Là thuốc mê.
Uống lâu dài sẽ khiến tim ngừng đập, dẫn đến tử vong.
Nếu không giám định pháp y thì rất khó phát hiện.”
Con tôi run lên:
“Đáng chết thật! Mẹ đã có bệnh tim sẵn, chẳng phải là…”
“Đẩy nhanh quá trình chết của mẹ.”
Tôi về phía trước, chậm rãi:
“Star Ngữ, con còn nhớ lần mẹ lên cơn đau tim, bảo con đi gọi bác sĩ Lăng không?”
Con bé gật đầu lia lịa:
“Nhớ chứ!”
Tôi bật :
“Hôm đó mẹ thẳng với bác sĩ Lăng rằng mẹ nghi ngờ bị đầu độc, nhờ ông ấy kiểm tra độc tố.
Chứng nhận và báo cáo nhanh chóng hoàn tất.
Mẹ còn sao lưu tất cả chứng cứ, giao cho dì Tôn cất giữ, để đề phòng bất trắc.”
Tôi khẽ xoa đầu con:
“Mẹ không phải người yếu đuối đến mức câm nín chịu đựng, chỉ là còn một việc chưa điều tra xong.
Trước khi chuẩn bị đầy đủ, mẹ buộc phải ẩn nhẫn.
Không ngờ con lại ra tay trước.”
Con bé vội hỏi:
“Thế Trương Manh Ninh có phải ngồi tù không mẹ?”
Tôi nhướng mày:
“Còn xem tội danh thế nào, chắc từ ba đến mười năm.”
Con bé tôi đầy thán phục:
“Mẹ giỏi quá!”
Nó lại nhăn mặt:
“Con đăng bài phốt ta, có hỏng kế hoạch của mẹ không? Trời ơi, con nóng tính quá!”
Tôi ôm lấy con bé, vỗ nhẹ như khi xưa:
“Đừng tự trách, mẹ thấy ấm lòng lắm.
Bé con của mẹ dám đứng ra bảo vệ mẹ.”
Thật ra có ảnh hưởng chút ít.
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi cảnh sát bắt Trương Manh Ninh, trong quá trình điều tra sẽ lần ra mối quan hệ giữa cha ta và Hách Hiển.
Như sẽ không bị coi là mẹ “gợi ý” hướng điều tra.
Giờ thì, đúng là đánh rắn cỏ rồi.
Nhưng không sao, mẹ vẫn còn nước cờ sau.
14
Sau đó, cảnh sát đến trường của Trương Manh Ninh điều tra, hỏi han giáo viên và học về hình cơ bản.
Chẳng bao lâu, diễn đàn lại bùng nổ với những bài phanh phui:
“Sinh viên chuyên ngành kế toán họ Trương nghi ngờ có hành vi mưu sát, tiểu tam muốn đảo trời!”
Một hòn đá ném xuống, dấy lên ngàn lớp sóng.
Cư dân mạng đồng loạt cầu trường đuổi học tội phạm.
Cảnh sát lục soát khắp các bất sản của Hách Kỳ vẫn không tìm Trương Manh Ninh.
Nghe , Hách Kỳ khai rằng ta đã lén bỏ trốn khi ta không để ý, ta cũng không rõ ta trốn ở đâu.
Ai cũng hiểu rõ mười mươi – chắc chắn là ta giấu ta đi.
Nghe gần đây Hách Kỳ đã lập một đội luật sư, toàn là tinh trong ngành, quyết tâm bảo vệ cho ta đến cùng.
Phía tôi cũng thám tử tư và luật sư, tích cực phối hợp điều tra.
Nhờ sự dẫn dắt khéo léo của tôi, vụ án tiến triển rất suôn sẻ.
Một tuần sau, tôi nhận cuộc gọi từ số lạ.
Tôi nhạt, bấm nghe.
“Lam Ân, là .”
Tôi bước tới cửa sổ lớn, xuống dưới, thấy một chiếc Maybach màu đen đỗ ngay trước tòa nhà.
Hách Kỳ đứng bên xe, dường như cảm giác điều gì đó, ngẩng đầu lên.
Tôi theo phản xạ lùi lại, lạnh nhạt :
“Có chuyện gì thì với luật sư của tôi.”
Hách Kỳ vội :
“Đừng cúp! Mười lăm phút trước, đã đích thân đến trường xin phép cho Star Ngữ và đón con bé đi rồi.”
Tim tôi thót một cái.
Những ngày gần đây, tôi đã hai vệ sĩ canh giữ con bé suốt ngày đêm.
Tôi không sợ thứ gì, chỉ sợ Trương Manh Ninh trả thù con .
Tôi còn dặn dò giáo chủ nhiệm, ngoài tôi ra, không ai đón con bé, kể cả cha ruột.
Hách Kỳ như đọc suy nghĩ của tôi:
“Muốn tránh hai con chó mướn kia thì dễ lắm, đón con bé càng dễ.
Anh và hiệu trưởng Chu có chút quan hệ.”
Tay tôi siết chặt điện thoại:
“Anh muốn gì?”
Hách Kỳ vẫy tay với tôi:
“Chúng ta chuyện đi.”
“Có gì thì qua điện thoại.”
Anh ta im lặng hai giây:
“Vậy là từ nay về sau em không định gặp lại Star Ngữ nữa?”
Tôi siết nắm đập lên cửa kính:
“Anh dám?!”
Hách Kỳ bật trầm thấp:
“Yên tâm, chưa độc ác đến mức con.
Chỉ là định chuyển trường cho nó, hoặc đưa nó đến trung tâm cai nghiện internet gì đó thôi, chuyện nhỏ.”
Tôi quát lên:
“Chờ đó, tôi xuống ngay!”
Tôi cúp máy, cả người choáng váng.
Dì Tôn đang dọn dẹp vội chạy tới đỡ tôi:
“Phu nhân, bà không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, nhanh chóng thu dọn đồ:
“Hách Kỳ đã đưa Star Ngữ đi rồi, bây giờ đang đợi dưới lầu.”
Mặt dì Tôn biến sắc:
“Chúng ta báo cảnh sát đi!”
“Chưa vội.”
Tôi :
“Nếu sau 24 giờ tôi chưa quay về, hãy báo cảnh sát.”
15
Vừa xuống lầu, tôi đã thấy Hách Kỳ dang rộng hai tay, nở nụ rạng rỡ.
Tôi nhíu mày, bỗng nhận ra phía trên đầu có gắn camera giám sát.
“Vợ à.”
Hách Kỳ sải bước tới, bất ngờ ôm chầm lấy tôi, còn thân mật hôn nhẹ lên má tôi:
“Lâu rồi không gặp.”
Tôi đẩy ta ra:
“Giả vờ cái gì?”
Hách Kỳ vẫn ôm chặt tôi, lôi tôi về phía xe:
“Phải giả vờ chứ. Thời buổi bây giờ, người ta chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe. Nhưng thấy rồi, đã chắc là thật chưa?”
Vừa lên xe, gương mặt Hách Kỳ lập tức đổi sắc, ra hiệu cho trợ lý Tiểu Chu lái xe.
Xe rời khỏi khu dân cư, chạy khoảng mười lăm phút thì dừng lại ở một chỗ vắng vẻ, không có camera.
Tiểu Chu xuống xe, mở cửa bên tôi, khom lưng :
“Xin lỗi phu nhân, tôi cần kiểm tra xem trên người bà có thiết bị nghe lén hoặc định vị nào không.”
Dứt lời, Tiểu Chu túm lấy tóc tôi, đập mạnh đầu tôi vào cửa kính bên cạnh.
“Bịch” một tiếng nặng nề vang lên, cơn đau từ trán lan ra khắp đầu.
Ngay sau đó, Tiểu Chu bắt đầu lục soát toàn thân tôi, còn dùng máy quét kiểm tra, đến cả đế giày cũng không bỏ qua.
Thật ra, Tiểu Chu có gan trời cũng chẳng dám ra tay thô bạo với tôi nếu không có người đứng sau chỉ đạo.
Tôi về phía Hách Kỳ.
Anh ta ngồi vững vàng ở ghế đối diện, thản nhiên châm thuốc hút.
“Không phát hiện gì, Hách tổng.”
Hách Kỳ gật đầu:
“Đổi xe.”
Bạn thấy sao?