10
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thứ đầu tiên tôi thấy chính là gương mặt phóng đại của Thẩm Trạch Xuyên ngay bên cạnh.
Giật mình, tôi lập tức tung chân đạp một phát rơi thẳng xuống giường.
Tôi vừa ra chân quá mạnh, kéo căng chỗ đau.
Nhe răng nhăn mặt xoa xoa eo.
Thẩm Trạch Xuyên còn chưa tỉnh hẳn, đã bị tôi đá bay xuống giường.
Anh vừa định hỏi chuyện gì xảy ra, vừa ngẩng đầu đã thấy tôi nằm sấp trên giường, mặt đầy đau đớn.
Lập tức bật dậy, lo lắng hỏi:
“Em sao thế? Đau ở đâu? Để xem thử.”
Vừa vừa định kéo chăn lên.
Tôi lập tức đẩy ra, mặt đỏ bừng hét lên:
“Thẩm Trạch Xuyên! Anh lại nhân lúc người ta không tỉnh táo mà giở trò!”
Lần cuối tôi đau đến mức toàn thân rã rời thế này, là hồi mới học nhảy.
Thẩm Trạch Xuyên trông đầy áy náy:
“Xin lỗi… tối qua em cứ ôm mãi không buông, còn gọi tên không ngừng. Anh tưởng… em cũng thích .”
Theo lời , ký ức đêm qua dần dần hiện về.
Hóa ra không phải tôi trong mơ mạnh mẽ áp đảo lên giường.
Mà ngược lại.
Người bị đến khóc… là tôi.
Chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng không định trách .
Nhưng có một số chuyện, vẫn phải rõ.
“Thẩm Trạch Xuyên, chuyện giữa chúng ta… đã không còn đúng như thỏa thuận ban đầu.”
Ban đầu chúng tôi thỏa thuận là không can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau.
Vậy mà giờ thì sao?
Can thiệp đến mức khiến người ta không còn sức mà tỉnh táo.
Anh cúi đầu, khẽ giọng :
“Ừ, là lỗi của .”
“Trước đây em từng , em không thích .”
“Xin lỗi… đã dối.”
“Vậy ra, ngay từ đầu kết hôn với em là có ý đồ từ trước?”
“Phải… không thể đứng em bị gả cho người khác.”
Trong lòng tôi không rõ là cảm thấy nhẹ nhõm hay rối bời.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, tôi khẽ thở ra một hơi.
“Thẩm Trạch Xuyên, nếu thích tôi, sao không sớm?”
Cơ thể cứng lại.
Một lúc sau, chậm rãi ngẩng đầu lên:
“Sanh Sanh… sợ nếu ra, em sẽ càng ghét hơn.
Cũng giống như hồi nhỏ, đăng ký những lớp học nhàm chán đó chỉ để ở bên em thêm chút nữa.
Nhưng em lúc nào cũng tránh xa .”
“Bà nội từng , học cái gì cũng nhanh, chỉ duy nhất không biết cách lấy lòng em.
Bà bảo phải đối xử tốt với em hơn.
Nhưng chẳng nghĩ ra cách nào khác… chỉ còn cách dùng cả đời này để từ từ chứng minh—
Mọi thứ , đều là vì em.”
Giọng khàn khàn của vang lên, mắt đã đỏ hoe.
Tôi cũng bị .
Hít mũi một cái, khẽ :
“Nhưng em chỉ mới… vừa bắt đầu có chút cảm với thôi.
Liệu có quá muộn rồi không?”
Thẩm Trạch Xuyên ngẩn người.
Rồi bật .
Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay.
Giọng dịu dàng đến mức khiến người ta tan chảy:
“Không muộn, một chút cũng không muộn.”
“Còn sớm hơn tưởng mấy năm liền.”
Tôi sâu vào đôi mắt thăm thẳm của , tim đập rộn ràng.
Nếu dám dùng cả đời để đánh cược khiến tôi rung …
Vậy thì tôi cũng nguyện thử , như cái cách đã tôi.
“Thẩm Trạch Xuyên, … chúng ta hẹn hò đi.”
Anh gật đầu:
“Được. Hẹn hò cả đời.”
Ánh nắng sớm mai len qua rèm cửa, chiếu vào phòng ngủ.
Tựa như báo hiệu một khởi đầu mới giữa tôi và Thẩm Trạch Xuyên.
Ngoại truyện Thẩm Trạch Xuyên
Năm Thẩm Trạch Xuyên bảy tuổi, nhà bên cạnh chuyển đến một gia đình mới.
Cậu đứng bên hàng rào phủ đầy hoa hồng, ngó đầu ra xem—
Một người phụ nữ khí chất cao quý, vẻ mặt nghiêm nghị đang vẫy tay về phía chiếc xe hơi.
Không lâu sau, từ trong xe ló ra một cánh tay trắng ngần như tuyết.
Rồi là đôi giày da nhỏ đính ngọc trai, cùng chiếc váy voan màu hồng xinh xắn.
Thẩm Trạch Xuyên sững người.
Cô bé bước xuống xe, xinh như búp bê .
Đến từng sợi tóc cũng ánh lên sắc vàng dưới nắng.
Nhưng bé ấy lại luôn mím môi, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Trông không hề vui vẻ.
Thẩm Như Vi chạy tới hỏi đang gì.
Thẩm Trạch Xuyên mãi đến khi tà váy màu hồng ấy khuất bóng mới quay đầu lại.
Liếc em nhỏ hơn hai tuổi đang mồ hôi nhễ nhại vì vừa chơi với con chó labrador ngoài sân.
Tóc bà nội tết buổi sáng đã rối tung hết cả.
Anh khẽ lắc đầu, từ chối lời rủ rê của em .
“Như Vi, em năm nay đã năm tuổi rồi, cũng nên học cách trưởng thành.
Đừng suốt ngày ham chơi như con nít , chẳng ra dáng con chút nào.”
Nói xong, cậu bé xoay người, giữ vẻ mặt nghiêm nghị rời đi.
Thẩm Như Vi đứng ngơ ngác tại chỗ.
Hôm sau, Thẩm Trạch Xuyên mang theo bánh quy bà nội nướng sẵn, dắt theo Thẩm Như Vi ăn mặc chỉnh tề,
sang chào hỏi gia đình hàng xóm mới.
Ra mở cửa là mẹ của Dư Sanh Sanh.
Bà vui vẻ mời hai em vào nhà.
Thẩm Trạch Xuyên đảo mắt quanh một vòng trong phòng khách.
“Dì ơi, em đâu rồi ạ?”
“À, cháu Sanh Sanh hả? Con bé đang đi học vẽ rồi.”
Thẩm Như Vi khẽ kéo tay áo trai:
“Vẽ tranh mà cũng phải đi học ạ? Mẹ con , đam mê là người thầy tốt nhất.
Muốn vẽ gì thì cứ vẽ, đâu cần học hành gì nhiều đâu.”
Thẩm Trạch Xuyên tinh ý nhận ra vẻ lúng túng thoáng qua trên gương mặt nữ chủ nhà.
Anh lập tức đứng dậy chào tạm biệt, để hôm khác quay lại chơi.
Nhưng sau đó, Thẩm Trạch Xuyên phát hiện —
mãi cũng không đợi Dư Sanh Sanh ra ngoài chơi.
Cô ấy dường như có lịch học không bao giờ kết thúc.
Giống như một cỗ máy đã lập trình sẵn, đến cả thời gian tắm cũng sắp xếp cụ thể từng phút.
Đôi khi cùng em chơi trong sân, lại thấy từ cửa sổ tầng hai nhà bên có một ánh mắt sang.
Đầy ghen tị, đố kỵ, vẫn cố tỏ ra không thèm quan tâm.
Công chúa nhỏ trong lòng … trông thật sự chẳng hề hạnh phúc.
Sau đó, nghĩ ra một cách.
Bảo bà nội dẫn Thẩm Như Vi qua mời Dư Sanh Sanh sang nhà chơi.
Chỉ cần hai mươi phút thôi cũng .
Dư Sanh Sanh rất thích bánh quy do bà nướng.
Có lần, bắt gặp ấy trốn trong bếp, lén ăn bánh quy một miếng rồi một miếng nhét vào miệng.
Má phúng phính, khóe miệng còn dính đầy vụn bánh.
Bị phát hiện, bé trừng mắt đầy cảnh giác.
Thẩm Trạch Xuyên như bị hút vào đôi mắt đen láy ấy.
Anh định : “Cứ ăn đi, từ từ thôi, mấy cái này đều là của em.”
Nhưng ngay sau đó, bé đã túm cổ áo , đè vào tường,
dọa không chuyện này với bất kỳ ai.
Cổ bị kéo đến khó chịu.
Hơi đau.
Nhưng thứ khiến đau hơn chính là khi biết —
Dư Sanh Sanh đang trong độ tuổi phát triển, mà vẫn không ăn no.
Mẹ sợ ăn nhiều sẽ vóc dáng thay đổi.
Bánh quy hay đồ ăn vặt thì khỏi nghĩ đến.
Ngay cả ba bữa chính cũng chỉ cho ăn đủ 70% no.
Nỗi xót xa không thể diễn tả thành lời.
Từ đó, bắt đầu tìm mọi cách để tiếp cận .
Tìm cơ hội để vui.
Cô học lớp gì, đều lén đăng ký học theo.
Em — Thẩm Như Vi — bị kéo theo, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
“Anh ơi, mẹ tuổi thơ là để tự do. Vẽ là phải có trí tưởng tượng.
Còn cái môn múa thì em càng không hiểu.
Cho dù sau này mình có đi họp mặt bè, cũng đâu cần học… múa cổ điển!”
Một tháng sau, Thẩm Như Vi bị đưa vào lớp học múa ba-lê.
Khóc lóc đến mức muốn lật tung phòng học.
Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng an ủi em :
“Em cứ nhảy linh tinh cũng . Chủ yếu là giúp trông Sanh Sanh thôi.”
Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại với kỳ vọng của .
Ngược lại, mỗi lần cãi nhau với Dư Sanh Sanh, Thẩm Trạch Xuyên lại thấy những biểu cảm sinh trên gương mặt .
Cũng nhờ mà có thể nghe thêm vài câu mắng mình.
Kiểu cảm ngang ngược, trái khoáy ấy cứ kéo dài cho đến khi cả hai bước vào xã hội.
Thẩm Trạch Xuyên tiếp quản tập đoàn gia đình.
Dư Sanh Sanh cũng dần trưởng thành, bắt đầu thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ.
Cuộc sống tưởng như đã tự do lựa chọn, thực chất lại bị trói buộc bởi những mối hôn nhân chính trị đã âm thầm sắp đặt từ trước.
Thẩm Trạch Xuyên đích thân đến gặp mẹ của Dư Sanh Sanh.
Anh :
“Dì đã nuôi dạy Sanh Sanh xuất sắc như , nếu mục đích là để ấy gả vào hào môn, sống một đời sung túc…
Vậy thì dì khỏi cần phải chọn nữa.”
“Cứ để Sanh Sanh gả cho cháu — bởi vì chính cháu, mới là hào môn.”
Sau đó, mọi chuyện cứ thế thuận theo tự nhiên.
Anh luôn ngấm ngầm bảo vệ , không cho bất kỳ ai bắt nạt — kể cả là mẹ .
Tôi từng giận điên người, xông thẳng đến tìm Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Như Vi cũng không thể chấp nhận nổi dáng vẻ “hạ mình nịnh bợ” của trai mình.
Thẩm Trạch Xuyên chỉ khẽ: “Thời gian lâu rồi sẽ quen thôi.”
Dù dùng sắc dụ người khác… thì đây cũng đủ vốn liếng để dụ.
May mà mặt đủ đẹp, cơ bụng đủ săn chắc.
Cuối cùng cũng khiến Sanh Sanh lòng… hay đúng hơn là sắc tâm.
Thẩm Trạch Xuyên vô tội : “Thế chẳng phải cũng là một loại rung hay sao?”
Từ đó về sau, mỗi đêm đều có thể ôm Dư Sanh Sanh — người đã mệt lả vì bị “ thương quá độ” — mà ngủ thiếp đi.
Mỗi sáng sớm tỉnh lại, mùi hương từ mái tóc luôn lượn lờ nơi đầu mũi .
Tất cả những điều ấy, đối với Thẩm Trạch Xuyên, chính là hạnh phúc lớn nhất.
Yêu một người không khó.
Bạn sẽ chủ nhớ đến họ mà không cần ai nhắc.
Bạn sẽ không kìm lòng mà đối tốt với họ, chẳng cần ai chỉ dạy.
Cái khó là dám thổ lộ cảm, và giữ vững trái tim không đổi.
Mà Thẩm Trạch Xuyên, vừa hay, lại là người si bền bỉ nhất.
Và cuối cùng, cũng đạt điều mình mong muốn.
Bạn thấy sao?