8
Trên đường về, Thẩm Trạch Xuyên sợ tôi khó chịu nên không dám chạy nhanh, còn chu đáo hạ kính xe xuống cho gió lùa vào.
Gió đêm thổi nhẹ lên gò má đang nóng rực của tôi.
Tôi khẽ híp mắt, thấy dễ chịu vô cùng.
Hồi nhỏ, tôi từng ngồi trên tầng hai Thẩm Trạch Xuyên và Thẩm Như Vi chơi ngoài sân.
Tiếng của họ vọng lên tận nơi tôi đang học đàn.
Tôi bị phân tâm, lỡ bấm sai một nốt.
Bàn tay liền bị mẹ gõ một cái.
Sau đó bà đứng dậy đóng cửa sổ lại, bảo tôi chuyên tâm.
Tôi từng không hiểu — đều là trẻ con cả, tại sao họ lại sống thoải mái đến thế?
Nhưng cũng may, tôi đã lớn rồi.
Cơn gió mà tôi không chạm đến khi còn bé, bây giờ cuối cùng cũng đang ôm trọn lấy tôi.
Thẩm Trạch Xuyên đúng — lấy ấy, vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc bị gả cho một người đàn ông xa lạ.
Tôi quay sang, ngắm gương mặt nghiêng của .
Anh tập trung đường, đôi mi dài và cong, sống mũi cao thẳng,
môi mím lại, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách.
Hóa ra khi không gì, trông lại có phần đáng sợ.
Tầm mắt tôi trượt xuống theo đường viền môi căng đầy, qua chiếc cổ thon dài đến yết hầu rõ nét.
Rồi dừng lại ở nốt ruồi nhỏ bên cạnh đó.
Tự dưng cổ họng khô rát.
Lời Vãn Ninh ban nãy lại văng vẳng bên tai:
“Cậu với ta là vợ chồng hợp pháp đấy.”
“Không thử thì phí quá.”
“Anh ta xếp hạng hai bảng ‘phải thử’ ở Nam Thành đấy!”
Đúng rồi… hôm đó Thẩm Trạch Xuyên đã gì nhỉ?
Anh tập cơ bụng rất đẹp.
Không tin thì cứ chạm thử.
Muốn cũng .
Thậm chí có thể vừa chạm vừa .
Chỉ riêng tôi mới đặc quyền đó.
Quá sức khiêu khích luôn rồi…
“San Sanh? Mặt em sao đỏ thế?”
Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu tôi, ánh mắt đầy lo lắng.
Tôi giật mình hoàn hồn, dán mắt vào bàn tay đang nắm vô lăng của ,
nuốt nước bọt, hỏi:
“Thẩm Trạch Xuyên, sao lại là hạng hai trong bảng ‘phải thử’ của Nam Thành?”
Thẩm Trạch Xuyên sửng sốt:
“Bảng ‘phải thử’ gì cơ?”
“Tức là… rất đáng để nếm thử ấy.”
Anh “à” một tiếng, khóe môi nhếch lên rồi nhanh chóng cụp xuống:
“Không đúng, sao lại là hạng hai? Vậy ai đứng hạng một?”
“Hạng một là Kỳ Thâm.”
“Dựa vào đâu? Ai ?”
“Vãn Ninh .”
Thẩm Trạch Xuyên đưa tay xoa đầu tôi.
“Ngốc, đó là có nội rồi. Cô ấy đang bênh trai mình đó.”
Tôi chưa từng bị ai xoa đầu như .
Cảm giác ấy như một luồng điện chạy dọc sống lưng.
Tôi mất kiểm soát, chẳng kịp nghĩ gì đã lỡ miệng hỏi:
“Vậy em… có nên bênh không?”
“Thực ra em thấy đẹp trai hơn Kỳ Thâm thật. Anh ấy trông dữ quá, Vãn Ninh theo ảnh khổ lắm, mà em cũng sợ.”
Tôi cứ lảm nhảm hết câu này đến câu khác,
hoàn toàn không để ý đến ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên đang dần tối lại,
và cả việc tốc độ xe đang tăng lên rõ rệt.
Gió vẫn thổi mát rượi, tôi thì bắt đầu ngà ngà say.
Tới khi Thẩm Trạch Xuyên bế tôi ra khỏi xe, tôi mới biết là về đến nhà rồi.
Tựa vào ngực , tôi mềm nhũn, không còn sức giơ tay lên nổi.
“San Sanh, em say rồi à?”
Giọng trầm khàn vang lên bên tai.
Tôi nhăn mặt phản bác:
“Không có! Em đâu có say! Anh sợ em say rồi ăn hiếp hả?
Hừ, em uống rượu rất đàng hoàng, không có kiểu như ai kia, mới hai ly đã hiện nguyên hình!”
Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên như thiêu đốt.
Cả lòng bàn tay cũng nóng rực.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe một câu:
“Anh lại mong em uống vào mà mất kiểm soát một chút.”
Đúng là chẳng bao giờ mong tôi yên lành.
Nhưng tôi đang say, lại bế trên tay, sợ rơi nên hai tay chỉ biết ôm chặt cổ .
Không rảnh để mà tát.
Hơn nữa, vòng tay … thật ấm áp.
Người thì thơm thơm, ôm vào thật dễ chịu.
9
Tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, tôi xé toạc chiếc áo sơ mi cài cúc chỉnh tề của Thẩm Trạch Xuyên.
Anh nằm trên thảm, bất lực cầu xin tôi tha cho .
Nhưng tôi chẳng hề bận tâm.
Tôi còn dùng cà vạt bịt mắt lại, lấy mảnh áo rách nhét vào miệng .
Tôi bắt phải thi với tôi mọi thứ.
Chỉ vì , tôi phải luyện đàn thêm một tiếng mỗi ngày.
Chỉ vì , tranh vẽ của tôi bị chấm lại rồi lại bị trả về sửa.
Cũng vì , tôi vĩnh viễn chỉ có thể đứng hạng hai.
Trong mơ, tôi có sức mạnh vô địch
Dễ dàng bế bổng Thẩm Trạch Xuyên lên và quăng ấy lên chiếc giường mềm mại.
Cơ thể bật lên vì nệm rồi rơi xuống.
Sự căng cứng toàn thân phản ánh nỗi sợ bên trong.
Tôi nghe thấy phát ra tiếng rên rỉ đầy bất lực.
Trong người tôi như có ngọn lửa bốc cháy.
Chai rượu tối nay đúng là mạnh thật.
Tôi cảm giác mình có thể một chọi mười.
Thân thể Thẩm Trạch Xuyên mềm dẻo một cách đáng kinh ngạc.
Làn da trắng nõn.
Tôi cố để lại vết bầm xanh tím ở vùng bụng và hông .
Để không thể ra ngoài gặp ai.
Nhưng rượu quá mạnh.
Tôi khát khô cả miệng.
Khi cuối cùng tôi chịu buông tha cho và chạy vào bếp uống nước lạnh…
Chân vừa bước một cái, bất ngờ mất đà.
Một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo tôi, bế thẳng lên bàn ăn.
Mắt tôi bị che lại.
Trong bóng tối mịt mùng, thính giác trở nên nhạy cảm đến kinh người.
Tôi biết rất rõ ai là người đang tất cả những điều này.
“Thẩm Trạch Xuyên, tay nóng quá!”
“Người cũng nóng nữa!”
“Anh… đang bị sốt à?”
Tiếng thở dốc bị đè nén bỗng vang lên rõ ràng.
Đôi môi bỏng rát của Thẩm Trạch Xuyên dừng lại bên cổ tôi.
Giọng khàn khàn, rối loạn:
“Ừ… đang sốt đấy.”
Tôi sững người.
Không ngờ đã buông thả đến mức luôn cả lời gợi cảm thế này!
Anh không kìm .
Tôi cũng chẳng còn lý do gì để kìm.
Ôm lấy , như ôm lấy một con thuyền nhỏ.
Con thuyền ấy vừa nóng rực, vừa chao đảo.
Làn da mỏng nơi cổ bị răng cắn nhẹ.
Sau cơn đau nhói là cảm giác ẩm ướt, ngứa ran do đầu lưỡi để lại.
Khi môi bị lấp kín, cảm giác khô khát trong tim cuối cùng cũng xoa dịu.
Đầu óc tôi choáng váng.
Cả người mềm nhũn.
Tôi bám chặt lấy tấm lưng đẫm mồ hôi ấy, cố mở mắt ra để rõ gương mặt .
Cố nghe xem đang gì.
Nhưng ánh đèn trong phòng ăn cứ lắc lư lắc lư trên đầu.
Tôi cuối cùng bật khóc nức nở:
“Huhu, Thẩm Trạch Xuyên giỏi, giỏi lắm, thắng rồi chưa?!
Tôi… tôi không thèm chuyện với nữa!”
Sự rung lắc của thế giới cuối cùng cũng dừng lại.
Môi tôi nhận lấy một nụ hôn dịu dàng.
Hơi thở của vẫn nóng rẫy.
Thẩm Trạch Xuyên nắm chặt lấy tay tôi, đan chặt từng ngón.
Khẽ cúi xuống, thì thầm vào tai tôi bằng giọng trầm khàn:
“Sanh Sanh, cả đời này phải vượt qua tất cả mọi người xung quanh.
Chỉ cần em ngoắc tay với một cái… thì nguyện thua dưới tay em.”
Bạn thấy sao?