Ta đ/ả thư/ơng Tống Bảo Bình, Đàm Tam Khuyết lên cung của ta để hỏi t/ội:
"Nàng ấy bất quá cãi vã với nàng vài câu, nàng cư nhiên để lại một vết sẹo trên mặt nàng ta! Tâm tư của nàng thật á/c đ/ộc! Nàng h/ủy dung của nàng ta, nàng bảo sau này nàng ấy phải sống thế nào?!"
Ta cố trấn tĩnh đánh đàn: "Ta bị một thê thiếp người mơ ước về chiếc trâm phượng, ta phải sao?"
Đàm Tam Khuyết t/ức g/iận đi qua đi lại:
"Ninh Hoan, nàng thay đổi, nàng vì cái gì hiện tại biến thành bộ dạng này? Trước kia, chúng ta cùng nhau đàn hát, cùng nhau , hạnh phúc đến nhường nào!"
"Nhưng từ khi lão đại lão nhị ch*t yểu, việc đầu tiên trong mỗi ngày của nàng là lấy nước mắt rửa mặt, trong mắt chỉ có nữ nhi, không có ta; ta thật vất vả mới có thể tìm một người hầu hạ ta, nàng lại bạ/o ngư/ợc nàng ta như , nàng cũng không tự ngẫm lại, nàng ta cũng chỉ là tiểu nương thôi!"
"Chàng đau lòng tiểu nương khác, lại không nhớ rõ, hôm nay là ngày g/iỗ của Tiểu Giản của chúng ta -- a, chàng đương nhiên sẽ không nhớ rõ, bởi vì sau khi nữ nhi sinh ra, chàng ở bên ngoài chi/nh chi/ến, chỉ mặt nữ nhi hai lần."
“Chàng đương nhiên sẽ không cùng ta cùng nhau đàn hát. Hai người chúng ta ngày càng ít , thư nhà chỉ có quân kỷ cũng chính trị.”
Hắn trầm mặc thật lâu, ngồi xuống bên cạnh ta:
“Con ch*t non, ta đương nhiên cũng đau lòng, chúng ta không thể sống mãi trong quá khứ. Ninh Hoan, ta cùng nàng sẽ có một đứa con khác.”
Ta lạnh lùng về phía hắn: "Lúc sinh Tiểu Giản, ta thiếu chút nữa đã ch*t.”
Hắn đến thoải mái: "Đó chỉ là ngẫu nhiên, không phải lần nào cũng đều xu/i x/ẻo như , ta đã vì nàng mà mời danh y để có thể điều dưỡng thân thể, đảm bảo nàng sẽ có thân thể khỏe mạnh, lại , nàng nếu không có hài tử, ta sao cho nàng vị trí trong cung?"
Ta lười biếng : "Ta bây giờ, đối với hậu vị cũng không có hứng thú như .”
Hắn sử/ng s/ốt một chút, vui vẻ :
"Nếu nàng có thể nghĩ thoáng như , cần gì phải tức giận với Bảo Bình. Chúng ta còn trẻ, mười năm, có phượng ấn kia hay không, cũng không ảnh hưởng đến nghĩa của chúng ta. Cho dù ngày sau hậu cung ba ngàn, nàng vẫn như cũ”
“Là Nguyên phi của trẫm.”
Đàn g/ãy rồi.
Ta cây hạnh đầy hoa, chợt nhớ tới năm đó.
Xuân phong thập lý, Chu Tước Thiên Đô.
Đàm Tam Khuyết cưỡi bạch mã cầm ngân thương, người như tì hưu, mã tựa như rồng.
"Các ngươi nếu muốn đ/ả thươ/ng nàng dù chỉ là một chút, cũng phải bước qua x/ác của ta!"
Ta lời thề kia, ta phần khí chất thiếu niên tận trời kia, ta chúng ta cùng chạy, phóng ngựa băng sông.
Nhưng mười năm trôi qua, hắn đã thay đổi.
Hắn trở nên í/ch k/ỷ và lạnh lùng, phả/n b/ội và khao khát.
Ta không còn là công chúa của hắn nữa.
Hắn cũng không còn là thiếu niên mà ta .
Ta đứng dậy tiễn khách: "Ta mệt rồi.”
“Tối nay trẫm ngủ ở chỗ nàng......”
Ta hắn như xươ/ng kh/ô trong m/ộ, bởi vì ta hắn, tựa như t/hi th/ể của vị phu quân thiếu niên của ta.
Người sao có thể tri/ền m/iên với th/i th/ể?
Đàm Tam Khuyết thở dài, không biết là may mắn hay tiếc nuối, cuối cùng đặt một lọ kim dược trị s/ẹo bằng vàng trước mặt ta.
“Đây là thuốc tiêu s/ẹo do Tây Vực tiến cung, nàng đ/ánh nàng ta, tay của nàng cũng bị thương, cần gì phải . Ninh Hoan, nàng tự giải quyết cho tốt, lần sau đừng nữa.”
Hắn bước xuống các bậc thang.
Ta đứng trên đại điện.
Đàm Tam Khuyết, cảm đã đoạn, từ nay về sau, chúng ta chính là k/ẻ t/hù.
Bạn thấy sao?