9
“Thanh Từ,” ta tôi, ánh mắt chân thành, “Tôi biết, chúng tôi nợ em cả đời cũng không trả hết. Tôi không đến để xin tha thứ. Tôi chỉ muốn … ba mẹ đã chuyển một nửa cổ phần Thẩm thị sang tên em. Họ bảo, đó là điều duy nhất họ có thể cho em.”
Tôi .
“Anh nghĩ, tôi sẽ quan tâm sao?”
Tôi nhặt thư mời, đưa trả:
“Mang về đi. Nói với họ, Thẩm Thanh Từ này… không cần.”
Thẩm Duật im lặng nhận lại, đứng rất lâu rồi mới quay người đi.
Đến cửa, ta bất chợt quay lại:
“Thanh Từ, em… sẽ quay về chứ?”
“Không.” Tôi đáp dứt khoát.
Gia đình của tôi… đã mất từ hai mươi năm trước rồi.
Tiễn Thẩm Duật xong, tôi cầm điện thoại, thấy một bản tin mới.
“Báu vật trang sức nổi tiếng ‘Trái tim đại dương’, sau khi trao trả cho chủ nhân hợp pháp, người thừa kế duy nhất của cố nghệ nhân kim hoàn Trần Dực Thanh — Thẩm Thanh Từ — đã quyết định hiến tặng vô điều kiện cho Bảo tàng Quốc gia.”
Bên dưới là một tấm ảnh —
Trái tim đại dương nằm yên trên nền nhung đỏ, dưới ánh đèn bảo tàng tỏa ra thứ ánh sáng vĩnh hằng và rực rỡ.
Nó không còn là món đồ riêng của ai, không còn là chứng cứ tội phạm, cũng không còn là công cụ trả thù.
Nó trở về giá trị nguyên thủy — một tuyệt tác nghệ thuật và tinh xảo để đời.
Tôi bức ảnh, mỉm — một nụ lâu lắm rồi mới xuất hiện, từ tận đáy lòng.
Thầy… đây mới là điều thầy muốn thấy, đúng không?
Công lý đã thực thi, tội ác đã bị trừng .
Còn tôi… cuối cùng cũng có thể buông bỏ tất cả, để sống một cuộc đời thuộc về riêng mình.
Ngoài cửa sổ, nắng thật đẹp.
Mọi thứ… đều là một khởi đầu mới.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?