1.
“Thật sự cậu muốn ly hôn với Cố Minh Trần à?”
Bạn thân Lạc Lạc gọi điện tới khi tôi đã đọc đơn ly hôn tới năm lần.
“Ừ, ly hôn, mai đi giấy luôn.”
Tôi bực bội ném tờ đơn ly hôn sang một bên.
Xoa xoa huyệt thái dương để giữ bình tĩnh.
Đơn ly hôn ghi rất rõ ràng.
Xe thuộc về tôi.
Nhà thuộc về tôi.
Thậm chí một nửa cổ phần công ty của Cố Minh Trần cũng chia cho tôi.
Tính sơ sơ cũng phải hơn chục tỷ.
Dù tính toán thế nào cũng thấy rất có lời.
Nhưng tôi lại chẳng vui chút nào.
Vì tôi đâu phải cần tiền, tôi cần nhan sắc của Cố Minh Trần cơ.
Tôi thầm Cố Minh Trần từ lâu rồi.
Tưởng rằng sau khi kết hôn có thể dùng quyến rũ để chiếm lấy trái tim ấy.
Ai ngờ ba năm hôn nhân thương mại trôi qua, ấy chưa bao giờ dám thẳng vào mắt tôi.
Cố Minh Trần nổi tiếng là người cấm dục lạnh lùng, ngoài công việc ra thì chỉ có công việc.
Để quyến rũ ấy,
Tôi đã đọc không biết bao nhiêu truyện ngôn tổng tài lạnh lùng vợ sau khi cưới.
Mặc vô số bộ váy sexy khoe chân khoe eo.
Kết quả là Cố Minh Trần bị dọa chạy mất ba ngày không về nhà.
Ba năm kết hôn, tôi còn hiếm khi có cơ hội chạm vào tay ấy.
Khó khăn lắm năm nay Tết đến, hai chúng tôi cùng nhau xem pháo hoa.
Trong bầu không khí mờ ám, tôi đánh bạo hôn ấy.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy cảm dao trong đôi mắt ấy.
Đúng lúc tôi nghĩ rằng cảm giữa chúng tôi sẽ có tiến triển.
Đơn ly hôn xuất hiện trước mặt tôi.
Giọng Cố Minh Trần vẫn lạnh lùng như mọi khi, đứng trong bóng tối trước cửa, không thể rõ biểu cảm.
“Anh không vào trong chuyện à?”
“Đây là phòng ngủ của em, vào không tiện.”
Khốn kiếp, cái ý thức giữ khoảng cách chết tiệt này!
“Khi đó chúng ta đã thỏa thuận kết hôn hợp đồng ba năm, ngày mai vừa tròn ba năm, đi thủ tục ly hôn thôi.”
Tôi còn chưa kịp từ chối.
Anh ấy đã nhét đơn ly hôn vào tay tôi, rồi vội vã rời đi.
Càng nghĩ càng giận.
Muốn ly hôn với tôi đến sao? Đến một ngày cũng không muốn chịu đựng thêm?
Đầu dây bên kia, giọng thở dài của Lạc Lạc truyền tới:
“Cố Minh Trần kiếp trước chắc hòa thượng à?”
“Mặc kệ ta là Đường Tăng hay Tôn Ngộ Không, ngày mai trở đi thì chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.”
Tôi tức giận ký tên lên tờ đơn ly hôn.
Đúng là không biết tốt xấu!
“Trên đời này thiếu gì trai đẹp, tôi còn chẳng thèm sống cả đời với ta. Hừ.”
“Lúc trước cậu tốn bao công sức mới lấy ta, giờ thật sự bỏ cuộc dễ dàng sao?”
“Không bỏ cũng chẳng gì, người ta rõ ràng không có hứng thú với tôi. Chẳng lẽ tôi phải tự mình khó xử cả đời?”
“Haiz, nghiệt duyên mà.”
Giọng điệu của Lạc Lạc thay đổi:
“Thôi đừng buồn nữa, tối mai đến quán bar của tôi, tôi giới thiệu cho cậu tám chàng đẹp trai.”
“Được thôi.”
Cúp điện thoại, tôi nằm trên giường trằn trọc trở mình.
Không ngủ , bèn ngồi dậy.
Đứng trước gương bàn trang điểm, tôi ngắm mình hồi lâu.
Tôi thật sự không hiểu, tôi xinh đẹp, đáng , dịu dàng, chu đáo, vóc dáng quyến rũ, lại vừa giàu có vừa có chí hướng.
Người theo đuổi tôi có thể xếp hàng dài từ đây đến tận Ý.
Cố Minh Trần rốt cuộc không hài lòng ở chỗ nào?
Tôi cầm điện thoại lên, định tìm lời khuyên từ cư dân mạng.
Đột nhiên, tôi lướt thấy một bài đăng trong cùng thành phố:
【Không muốn ly hôn với vợ thì phải sao? Cô ấy tưởng đây là hôn nhân thương mại, thực ra tôi đã quỳ trước mặt ba mình suốt ba ngày để xin cuộc hôn nhân này.】
Tôi định lướt qua.
Nhưng rồi tôi chợt thấy dòng chữ hiển thị: Địa chỉ IP của người đăng cách tôi 4 mét.
Tôi sững sờ.
Bấm vào bài đăng.
【Tôi và vợ là hôn nhân thương mại, kết hôn ba năm rồi. Cô ấy không tôi. Trong lòng ấy có mối thanh mai trúc mã. Ngày mai chúng tôi sẽ đi thủ tục ly hôn, tôi thật sự không cam tâm. Rõ ràng đã thích ấy lâu như , mà lại phải buông tay…】
Thông tin cơ bản dường như hoàn toàn khớp với huống của tôi.
Tôi về phía phòng ngủ bên cạnh đang sáng đèn, nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ vọng lại, chìm vào trầm tư.
Trước tiên, tôi sửa lại địa chỉ IP của mình để chắc chắn không bị lộ.
Sau đó, tôi thử bình luận một cách dò xét: 【Anh có muốn níu kéo không? Thử tìm lại những kỷ niệm đẹp của hai người, ví dụ như những con vật mà hai người từng nuôi chung chẳng hạn.】
Công ty chúng tôi bận rộn, không có thời gian chăm sóc thú cưng, vì trước giờ chưa từng nuôi con vật nào.
Không ngờ chủ bài đăng trả lời rất nhanh.
【Xương rồng có tính không? Là ấy mua về. Nhưng ấy không cho tôi vào. Cô ấy ghét tôi, cũng ghét tôi vào đồ của ấy.】
Qua màn hình, tôi dường như có thể cảm nhận nỗi tủi thân ở đầu bên kia.
Thái dương tôi giật giật liên hồi.
Cái chậu xương rồng đó tôi mới mua về một tuần.
Trong lúc tôi đi công tác, ta đã tưới nước suốt sáu ngày.
Chậu xương rồng suýt chết đuối đó sao?
【Sao chắc chắn rằng ấy không thích ?】
【Mỗi lần tôi, ánh mắt ấy đều không còn ánh sáng.】
Anh à, tôi bị loạn thị một trăm độ đấy!
Tôi gần như chắc chắn, người đang trốn trong chăn giữa đêm, lén lút đăng bài viết này.
Chính là người chồng trên danh nghĩa của tôi – Cố Minh Trần, kẻ cấm dục lạnh lùng vừa quăng đơn ly hôn vào mặt tôi một tiếng trước.
Không ngờ đấy, hóa ra ta cũng có lúc yếu đuối thế này.
Mọi cảm giác thất vọng lúc nãy tan biến hết.
Tự dưng tôi thấy hứng thú. Tôi phải đi trêu chọc ta mới .
Tôi lục tủ quần áo, lấy ra bộ váy ngủ gợi cảm đã bị bỏ xó từ lâu.
Lại còn uốn xoăn mái tóc, xịt thêm chút nước hoa.
Sau đó, tôi gõ cửa phòng bên cạnh.
Phải đợi thật lâu, cánh cửa mới từ từ mở ra.
“Có chuyện gì?”
Giọng điệu vẫn lạnh lùng vô cảm như mọi khi.
Chỉ là trên gương mặt trắng trẻo ấy, đôi mắt đỏ hoe vô cùng rõ ràng.
Tôi lập tức bước vào phòng ta.
Anh ta không kịp tránh né.
Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn nửa mét.
Hương nước hoa trên người tôi xộc thẳng vào mũi ta.
Bộ váy ngủ ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong quyến rũ.
Từng tác đều thiết kế cố mê hoặc lòng người.
Chỉ thoáng , ta đã vội vàng quay đi.
“Tìm tôi có việc gì?”
Anh ta nuốt khan.
Nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với tôi.
Mọi cử chỉ lúng túng ấy đều không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của tôi.
Tôi vui vẻ diễn cùng ta.
Cố nhíu mày:
“Xì… Tờ đơn ly hôn của …”
“Đơn có vấn đề gì sao? Nếu em cảm thấy không phù hợp, tôi có thể bảo thư ký lại. Chỉ là có lẽ về thời gian thì…”
Trong giọng của ta không giấu sự kích .
Như thể đang muốn bắn pháo hoa ăn mừng vì không phải ly hôn.
Nhưng ngay giây sau, tôi :
“Không có vấn đề gì cả.”
Tôi cắt ngang lời ta.
Rõ ràng thấy tia hy vọng cuối cùng trong mắt ta vụt tắt.
Anh ta tựa vào khung cửa, trông vô cùng suy sụp.
Một lúc lâu sau, ta khẽ gật đầu, như thể vừa tìm lại giọng của mình:
“Được thôi. Chiều mai đi thủ tục nhé? Sáng mai… sáng mai tôi bận việc công ty.”
Vẫn cứng miệng lắm.
Tôi quyết định cho ta thêm một cơ hội nữa.
Liền hỏi tiếp:
“Anh thật sự không có gì muốn với tôi sao? Bỏ qua cơ hội này rồi thì không còn nữa đâu đấy.”
Anh ta im lặng một lúc, cuối cùng chỉ :
“Ngày mai Trần Viễn về nước, em đừng quên ra sân bay đón.”
Trần Viễn, là một trong những người thanh mai trúc mã của tôi.
Cậu ấy đi du học, dạo gần đây mới về.
Tôi không hiểu tại sao Cố Minh Trần lại nhắc đến cậu ấy.
Chỉ khoanh tay đứng ta.
Rõ ràng giọng đang run rẩy, ta vẫn cố chấp mỉm với tôi:
“Hai người lâu rồi không gặp, đừng bỏ lỡ lần này nữa.”
Nụ còn khó coi hơn cả khóc.
Tôi thật sự muốn mở bài “Thành Toàn” cho ta nghe luôn.
Bỏ lỡ cái quái gì chứ.
Tôi và Trần Viễn đã bao năm không gặp.
Đừng đến , ngay cả cũng gần như cạn kiệt rồi.
Trong đầu Cố Minh Trần rốt cuộc đang nghĩ cái gì chứ?
Tôi tức giận quay người bỏ đi.
Lại bị ta giữ chặt cổ tay.
Thông suốt rồi à?
Tôi mừng rỡ quay lại.
Chỉ nghe ta :
“Về… về sau nếu hai người có con, có thể cho tôi cha đỡ đầu không? Tôi… tôi không có ý gì khác đâu. Chỉ là… thầy bói mệnh của tôi vượng cho con nuôi.”
Tôi tức đến bật .
Hỏi lại:
“Thế còn con ruột của thì sao, có vượng nổi không?”
“Con ruột?”
Anh ta lặp lại, nhíu mày, hoàn toàn không hiểu tôi đang gì.
Anh ta định hỏi tiếp.
Tôi trực tiếp ép ta vào tường.
Kiễng chân hôn lên môi ta.
Quả nhiên vẫn mềm như trong ký ức.
Tôi như một kẻ lưu manh, không kiêng dè mà sờ soạng khắp người Cố Minh Trần.
Ngón tay thon dài chạm vào cơ ngực và cơ bụng rắn chắc của ta, cảm giác lạnh buốt khiến ta nhíu mày khó chịu.
Cơ thể vốn đã nóng lên của ta càng thêm bỏng rẫy.
Cuối cùng, ta thở dốc, nắm lấy bàn tay đang không ngừng di chuyển của tôi:
“Chu Dao, đừng vượt quá giới hạn.”
Giọng khàn khàn, trầm ấm đầy từ tính.
Khiến người ta không khỏi suy nghĩ linh tinh.
Tôi ghé sát tai ta, nhẹ nhàng thổi một hơi:
“Nhưng tôi lại muốn vượt giới hạn đấy, phải sao đây?”
Đôi mắt đào hoa của ta tràn ngập cảm phức tạp.
Cuối cùng chỉ một câu:
“Không .”
Nhìn gương mặt đỏ bừng của ta, tôi quyết định không trêu chọc nữa.
Tỏ liều lĩnh quá cũng không hay.
Ai biết ta lại suy nghĩ lung tung những chuyện gì nữa chứ.
Vẫn nên tiến từng bước một thôi.
Khi trở về phòng, tôi nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm bên cạnh.
Thầm lẩm bẩm trong lòng: Đáng đời! Nhịn cho chết luôn đi.
Sáng hôm sau khi tôi thức dậy.
Bà Lưu Cố Minh Trần đã đi từ sớm.
Tôi liền nhắn tin cho trợ lý Tiểu Lý của ta:
【Lần trước đến công ty, hình như tôi để quên một chiếc bông tai trong văn phòng của sếp cậu. Tiểu Lý, cậu nhắc ấy giúp tôi, tan nhớ mang về hộ nhé.】
【Được rồi, Dao Dao tỷ, lát nữa sếp đến tôi sẽ báo lại ngay.】
【Ừ.】
Bạn thấy sao?