“Bây giờ chúng tôi sẽ đưa chị ấy đến bệnh viện ngay, tôi sẽ chịu toàn bộ số tiền bồi thường.”
Em trai của người phụ nữ gọi xe cứu thương, lúc đỡ ấy dậy thì đối diện với mặt ấy, đột nhiên lạnh lùng : “Tôi là ai… Thì ra chị tôi cũng đang vì trời mà đòi công lý.”
Khi đó Triệu Như mới nhận ra ta là cũ của Bùi Thù. Sau khi Bùi Thù đưa ta đến tham dự vài bữa tiệc, có người nhận thấy mối quan hệ không đúng đắn của ta với Bùi Thù. Bạn bè cũ từ đó không còn qua lại với hắn nữa.
“Dù sao thì đó cũng chỉ là một mạng sống rẻ tiền, sinh ra là tạo nghiệt”
Mạng sống rẻ tiền.
Lồng n.g.ự.c ta tức tối, nghẹn lại.
Từ xa xưa, ngoại là ô uế, ai cũng coi thường. Nhưng đây là lỗi của riêng ta sao? Bản ngã và nhân phẩm bị đánh mất khi cầu xin lòng thương xót. Cảm giác thân thể không ngừng mất máu, ta đột nhiên nghĩ tới Lâm Niệm.
Bùi Thù đã nhiều lần cảnh báo ta tránh xa Lâm Niệm ta không nghe.
Bùi Thù vốn luôn giữ mình trong sạch, rất ít có bên cạnh. Năm đó thành công là vì ta chuốc rượu bỏ thuốc, đồng thời mặc chiếc váy giống Lâm Niệm mới giữ Bùi Thù ở lại.
Ở lại một đêm, những năm tháng còn lại cũng theo đó mà ở lại. Cô ta tưởng mình thật đặc biệt. Nhưng ta không phải.
Thiết bị bệnh viện lạnh lẽo xuyên qua bụng ta, đau đến nỗi ta nắm c.h.ặ.t t.a.y lại. Điều bất ngờ hiện lên trong đầu ta chính là hình ảnh của Lâm Niệm.
Cô ta nhớ đến nụ ôn hòa và lãnh đạm của Lâm Niệm khi ta tới nhà ép cưới. Dù ta có khiêu khích thế nào, Lâm Niệm vẫn bình tĩnh : “Được.”
Bị Bùi Thù đuổi ra ngoài, số tiền trong tay bị trai cờ b.ạ.c ở nhà cướp mất. Vừa định bắt đầu lại từ đầu thì lại vô bị thương phải nhập viện. Khi Triệu Như tỉnh lại, ta nghe thấy bác sĩ xin lỗi: “Cô Triệu, rất tiếc phải với rằng sẽ không bao giờ có con nữa. Hơn nữa, nếu bệnh AIDS của không kiểm soát, có thể>”
Tiếng vo ve vang lên trong tai. Cô ta không thể nghe thấy bất cứ điều gì tiếp theo. Triệu Như chỉ biết. Quả báo của ta dường như đã thực sự đã tới.
2.
Bùi Thù về phía trước, bóng lưng của hai mẹ con, tay phải siết chặt lại.
Nhìn thấy Vi Vi vui vẻ nhảy vào trong n.g.ự.c Mạnh Triều Vũ, hắn sững người, vô đặt hai tay lên hai bên vô lăng, vô chạm vào còi, phát ra âm thanh chói tai. Nhưng họ vẫn không quay đầu lại.
Mạnh Triều Vũ cõng Vi Vi trên vai, bước những bước dài chạy đi. Rõ ràng đám đông ồn ào huyên náo hắn vẫn nghe tiếng của con mình.
Hắn phải thừa nhận rằng cả hai đều hạnh phúc hơn khi ở bên Mạnh Triều Vũ.
Bùi Thù ấn vào bụng dưới, gần như tê liệt chịu đựng những cơn đau âm ỉ.
Năm thứ hai sau khi mất đi Lâm Niệm, hắn phát hiện ra mình cũng đã mất đi sức khỏe và sự suôn sẻ. Hắn vốn sống một cuộc sống mơ màng bỗng một ngày phát hiện ra những vết bầm tím sẫm màu ngực, những bông hoa đỏ thắm nở rộ ở nơi kín đáo.
Ngày hôm đó, hắn đang không ngừng xem vlog du lịch của Lâm Niệm tại cuộc họp đấu thầu, tầm của hắn tối sầm và đột nhiên ngất đi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, người cũ đang hắn với ánh mắt ghê tởm và thương . Nhưng dù sao thì hắn cũng là cũ, mắt hắn vẫn đỏ hoe miệng lại như đang thay trời hành đạo.
“Mày có những ngày còn lại để ăn năn tội lỗi của mình đấy, thằng ngu.”
Hắn chịu đựng cơn đau nhặt bệnh án lên, phản ứng đầu tiên của hắn là nhẹ nhõm.
Sau khi Bùi Thù xuất viện, đầu tiên hắn đến văn phòng công chứng, viết di chúc, sau đó lái xe đến nhà Lâm Niệm. Nhưng hắn không còn can đảm để gặp họ nữa.
Lâm Niệm vẫn chưa mủi lòng và đồng ý ở bên Mạnh Triều Vũ. Nhưng Bùi Thù nghĩ, cũng sắp rồi.
Lâm Niệm vốn là người ngoài lạnh trong nóng, không từ chối sự đồng hành của Mạnh Triều Vũ, điều đó có nghĩa là đã chấp nhận cơ hội xuất hiện của .
Vi Vi rất thích Mạnh Triều Vũ, khi Lâm Niệm không có mặt còn lén gọi là cha.
Tim hắn đau nhói như bị siết lại. Tình và hạnh phúc ngày xưa nằm trong tầm tay, giờ đây hắn phải rình mò chúng như kẻ trộm.
Trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, hình như Bùi Thù thấy mình trong bộ đồng phục học sinh, nghiêng đầu hỏi hắn: “Anh có phải là Bùi Thù mười năm sau không? Anh đã kết hôn với Niệm Niệm chưa? Bây giờ em vẫn chưa thổ lộ cảm của mình, em tin rằng ấy sẽ đồng ý với em.”
Bùi Thù ngập ngừng hồi lâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi gật đầu: “Em đừng phụ lòng ấy. Hãy luôn đối xử tốt với ấy, biết chưa?”
Chàng trai xách cặp, trên tay cầm một bức thư gửi cho Lâm Niệm, chỉ để lại bóng lưng cho hắn: “Em đương nhiên sẽ không phản bội Niệm Niệm, kẻ phụ lòng người chân thành sẽ bị ngàn mũi tên xuyên qua.”
Cảm giác bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua là như thế nào?
Bùi Thù nghĩ, bây giờ hắn đã biết.
(–END–)
——–
Truyện ngày mai
Trẫm là Hoàng Thượng.
Trẫm thường cảm thấy người trong hoàng thành này đều có bệnh.
Thái tử đột nhiên muốn từ hôn, cưới một nữ nhân lai lịch không rõ vợ.
Tại cung yến ở trong Phò mã nhục nhã Công chúa, còn ở trong phủ thì ngược đãi Công chúa.
Và một phi tử trong lãnh cung đột nhiên chạy tới là đích thực của trẫm, còn buộc trẫm uống canh bổ thận.
Trẫm chỉ già thôi chứ không phải không biết đao.
Bạn thấy sao?