Trái Đắng – Chương 1

1

Ngày kỷ niệm năm năm kết hôn, thư ký xinh đẹp của Bùi Thù đột nhiên tìm tới cửa: “Tôi đã mang thai, chị nhường chỗ đi.”

Nhìn khuôn mặt đắc ý chắc chắn của ta, tôi đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Năm 15 tuổi, tôi và Bùi Thù quen biết nhau.

18 tuổi, chúng tôi nhau.

20 tuổi, vì ở cùng một chỗ mà cãi lại cha mẹ.

24 tuổi, chúng tôi kết hôn.

Năm 26 tuổi, tôi đã sinh ra cho hắn đứa con mà hắn hằng mơ ước.

Bây giờ mọi thứ đã kết thúc.

28 tuổi, hắn lừa dối tôi

1.

Khi có tiếng gõ cửa, tôi vừa bưng bát canh nóng hổi lên bàn.

Hơi nóng trên đầu ngón tay còn chưa tiêu tan, tôi vô thức sờ lên dái tai rồi mở cửa.

Ngoài cửa lại là gương mặt quen thuộc.

trước mắt trẻ trung xinh đẹp, thần sắc kiêu căng lại ngạo nghễ.

Cô ta gõ cửa và với tôi: “Có thể vào chuyện không? bà Bùi.”

Lòng tôi chợt khựng lại.

Tôi biết người này, ta chính là thư ký xinh đẹp mà Bùi Thù tìm năm đó.

Lúc ấy tôi vừa mới sinh con , công ty lại đang trong giai đoạn phát triển, phải xã giao nhiều.

Hắn sợ tôi quá mệt mỏi, lại có người thuyết phục tôi, rằng phu nhân không có thời gian đi cùng, Tổng giám đốc Bùi cần một trợ lý xinh đẹp, giỏi giang giữ thể diện.

Suy nghĩ viễn vông.

Bùi Thù lúc ấy ôm tôi, hôn nhẹ lên môi tôi.

Hắn âu yếm xoa cái bụng vẫn chưa lấy lại vóc dáng thon gọn của tôi rồi lại hôn tôi một cách say đắm: “Niệm Niệm, chúng ta đã bên nhau nhiều năm như , lòng ở đâu em còn không biết sao?”

Hắn nũng, cắn môi tôi và nghiền nát chúng: “Em còn không tin sao?”

Tôi tin chứ.

Sau đó khi con đầy tháng, thư ký xinh đẹp thường hắn khen ngợi năng lực nghiệp vụ không tệ cũng đến tặng quà đầy tháng.

Trong bưac tiệc người đến người đi, hai người gặp nhau, ta rất tự nhiên vuốt nếp nhăn trên áo sơ mi của Bùi Thù, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy bất an.

Mọi người tản đi, tôi cố chấp kéo tay Bùi Thù bảo hắn thay thư ký đi.

Hắn lập tức đổi thư ký.

Nhưng lúc này, đó đặt túi xách đắt tiền xuống, có chút chế giễu quét qua bàn món ngon: “Tôi mang thai rồi, chị nhường chỗ đi.”

Thì ra là thay đổi ở công ty chứ trên giường không đổi.

2.

Triệu Như tiện tay vén tóc bên tai, ta xong, tôi mới xuống.

Bụng trước mặt đã hơi nhô lên, vẻ mặt tỏa ra ánh sáng của người mẹ.

Tôi lấy lại chiếc cốc vừa rót cho ta, cử của tôi trì trệ, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Bùi Thù bảo tới sao?”

Cô ta hất cằm lên: “Nếu không chị cảm thấy, tôi có thể tìm đến nhà chị sao.”

Khi đó công ty mới nổi lên, đắc tội không ít người. Bùi Thù bảo vệ tôi rất tốt, Hắn chưa bao giờ bất cứ điều gì về nơi ở của tôi và con tôi, không ai biết địa chỉ nhà của chúng tôi.

Nghĩ lại thì dù không phải Bùi Thù gọi ta tới, thì hắn cũng không phải trong sạch. Vào năm thứ mười của chúng tôi, kỷ niệm năm năm ngày cưới, cuối cùng tôi cũng nhận ra, chồng tôi hình như thật sự ngoại .

Khi ta đang chờ đợi tôi chuyện, tôi bất giác mỉm : “Được.”

Lúc này Triệu Như mới sửng sốt. Cô ta có chút hoảng hốt đẩy tôi một cái, muốn xoay người rời đi thì đụng phải bàn ăn.

Bát súp nóng hổi đặt ở mép bàn ăn bị đổ xuống. Cô ta nhanh chóng né tránh một nửa nước đã văng vào người tôi.

Cánh cửa bị đóng sầm lại.

Tôi dần ngồi xổm trên mặt đất, màn hình điện thoại di sáng lên.

Tin nhắn là 5 phút trước

[Tạm thời có việc cần xử lý gấp, về muộn một chút.]

[Em ăn trước đi.]

Tay tôi vẫn giữ nguyên tư thế cầm di , lại đột nhiên nhớ tới dáng vẻ đắc ý chắc chắn của Triệu Như:

“Chị này, chị có tin không? Đêm nay ấy sẽ không trở về.”

3

Tôi biết hắn sẽ ở đâu.

Bắt một chiếc taxi, tôi đi thẳng đến câu lạc bộ trước đây thường cùng hắn đi xã giao.

Lúc đẩy cửa câu lạc bộ Trường An ra, nhân viên phục vụ liền khom lưng chỉ đường: “Bà Bùi, hiện ông Bùi ở bên này, vẫn là phòng cũ.”

Trên mặt bàn màu vàng rậm rạp bày bình rượu, một đôi nam nữ hôn nhau triền miên ở góc cửa.

Tôi chăm , không phải Bùi Thù.

Trong phòng mấy người đàn ông nâng chén cạn chén, có một đang hát, có lẽ là hâm nóng sân khấu.

Cô ta ăn mặc không cầu kỳ, quần cạp cao và áo sơ mi lụa có tay áo rộng. Đúng lúc đèn chiếu nghiêng về phía đỉnh đầu , một chùm ánh sáng chiếu sáng khuôn mặt trẻ trung của ta. Trên tai đeo khuyên tai kim cương nho nhỏ, ánh sáng vụn vặt chiếu sáng làn da trắng như tuyết của ta.

Bùi Thù đặt chén rượu xuống, vẫy tay với ta. Cô ta đi thẳng đến bên người Bùi Thù, khom lưng, n.g.ự.c lộ ra một mảng lớn sắc cảnh. Dưới áo sơ mi viền ren màu đen bao quanh làn da trắng như tuyết, ở giữa là một khe rãnh sắc bén, rất bắt mắt.

Cô ta rót một chén vàng, tế nhị đưa qua, ngón tay bất giác xẹt qua đôi môi mỏng của Bùi Thù, tôi Bùi Thù há miệng cắn lấy ngón tay trắng nõn đó.

Tôi đứng ở cửa phòng, như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.

Nếu lời hôm nay của Triệu Như chỉ khiến tôi nghi ngờ lòng chung thuỷ của hắn thì cảnh tượng trước mắt bây giờ giống như một cái tát vào mặt.

Người trong phòng đang chuyện phiếm.

Màn hình di của Bùi Thù sáng lên, từ xa đã ra là ảnh chụp của tôi và con . Cô kia như đang ghen, ngón tay vẽ vòng quanh n.g.ự.c Bùi Thù:

“Chị dâu thật xinh đẹp .”

Bùi Thù nhả một vòng khói, thản nhiên mở miệng: “ Cô ấy rất xinh đẹp. Nhưng cưới rồi cũng là như thôi.”

Nội tâm của kẻ phản bội dường như bắt đầu tan vỡ.

Cũng là như thôi, Bùi Thù cưới tôi cũng chỉ có như .

Tôi theo bản năng lui về phía sau, ngã vào cánh cửa vốn đã khép hờ, vô kinh người trong phòng.

5.

Bùi Thù nghe thấy tiếng ở cửa. Trong tiềm thức hắn cho rằng là Triệu Như tới chọc giận lại lười dỗ dành nên sau khi xong việc liền vội vã về nhà.

Không giống như những người phụ nữ bên ngoài luôn ra rắc rối, vợ hắn luôn dịu dàng và sẽ không rắc rối gì cho hắn. Cô chăm sóc rất tốt cho con và gia đình. Cô thậm chí còn quan tâm đến sức khỏe của cha mẹ, đưa họ đến gặp các bác sĩ nổi tiếng mỗi tháng vài lần để chăm sóc sức khỏe.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...