Chương 9
Nghĩ đến kiếp trước, ánh mắt tôi càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Tôi sẽ mang Từ Quân đi, còn có thể rời khỏi nơi này hay không thì phải xem bà rồi”
“Lần này tôi sẽ cho bà một cơ hội để bù đắp lại công ơn sinh thành”.
Dứt lời, tôi không quan tâm đến ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ tôi nữa mà quay người đi tìm Từ Quân.
" Anh Quân ơi, mới một tuần không gặp, em đã nhớ rồi."
Tôi với Từ Quân cực kỳ cảm.
" Cô ơi, đây là quà cho ."
Tôi đưa tận tay một bộ mỹ phẩm tặng mẹ Từ Quân.
Mẹ Từ Quân chưa bao giờ dùng mỹ phẩm, nét mặt lập tức rạng rỡ.
Tôi chỉ ỡm ờ rằng bên ngoài có một công việc kiếm tiền cực khủng và thế là Từ Quân cùng mẹ ta tin sái cổ.
Dẫu sao tôi cũng ra vẻ là một đứa hết lòng đem lòng ta.
Tôi còn giới thiệu đến cả mẹ đẻ mình nữa mà.
Từ góc của Từ Quân và mẹ ta, tôi đã Từ Quân say đắm.
" Anh Quân, hãy sửa soạn hành lý đi, lát nữa theo em."
" Em đi dạo quanh làng trước."
Tôi tới gặp Từ Cường.
Từ Cường trông thấy tôi, đôi mắt sáng rực hẳn lên.
"Yến Yến, háo hức quá rồi!"
"Anh nóng lòng quá đấy."
Tôi rồi đi theo Từ Cường vào trong nhà hắn.
Có vẻ sợ tôi đổi ý, Từ Cường vội vàng khóa trái cửa lại.
Hắn ta nhếch mép gớm ghiếc, từng bước tiến gần lại tôi.
Ngay lúc hắn đè tôi xuống, đôi mắt Từ Cường tròn xoe vì hoảng sợ.
Tôi cầm ống thuốc mê, mỉm rồi chích vào cổ hắn ta.
" Bị bắt cóc lâu như , việc học hành của em cũng chậm trễ rất nhiều rồi."
" Sắp phẫu thuật cho Từ Quân rồi, em phải luyện tay trên một con vật thí nghiệm chứ?"
Từ Cường định vùng dậy chạy trốn ngay giây sau, hắn ta ngã gục hẳn.
Thân hình béo ú của hắn mềm nhũn ngã ra sàn, trông hệt một mớ thịt thối rữa.
Tôi lấy con dao phẫu thuật đã chuẩn bị sẵn, nhỏ nhẹ : " Ở đây không có điều kiện phẫu thuật gì nên cứ tạm chịu ."
Dù sao thì đối với một con vật chỉ cần mổ bụng giống như gi//ết lợn là xong.
Hơn nửa giờ trôi qua.
Bộ quần áo trên người tôi sớm đã nhuộm đỏ màu máu.
Căn phòng nhỏ tràn ngập một mùi tanh nồng.
Nhưng tôi chỉ thấy thích thú.
Tôi đã moi hết ruột Từ Cường ra, vứt sang một góc.
Tôi thay sang một bộ quần áo sạch sẽ.
Cho những bộ phận tươi nguyên đã lấy ra vào thùng vận chuyển.
Tuy nhiên tôi vẫn chưa rời khỏi đó ngay.
Mà đứng tại chỗ, đợi Từ Cường tỉnh lại.
Bởi lượng thuốc mê tôi tiêm không nhiều lắm.
Từ Cường hẳn sẽ sớm tỉnh thôi.
Quả thực, chỉ mười mấy phút sau, vết thương quá đau đã đánh thức Từ Cường dậy.
Hắn ta muốn đứng lên ngã phịch trở lại xuống sàn vì đau.
Từ Cường sờ bụng thấy có một cái lỗ hổng.
Tôi cố không khâu vết thương lại.
Từ Cường thét lên một tiếng, tôi đầy kinh hãi.
" Anh Cường, nhớ chứ? Mỗi lần tìm ra em, đều thích hành hạ em."
" Anh nhét cành cây vào chỗ ấy của em, em càng kêu ré lên, máu chảy nhiều thì càng thích."
Tôi tiến từng bước về phía Từ Cường, khuỵu xuống trước mặt hắn.
Từ Cường nhận ra điều gì đó, định chạy.
Nhưng bây giờ hắn đã chẳng còn là đối thủ của tôi nữa.
Tôi dễ dàng trói chặt hắn lại.
Tôi giơ con dao lên, dứt khoát cắt bỏ phần dưới của Từ Cường.
Hắn ta thét lên thảm thiết rồi tắt thở.
Máu nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Đột nhiên, tôi thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Một đầu tóc bù xù bước ra một cách rụt rè.
Tôi nheo mắt lại.
Cô ta chính là vợ của Từ Cường.
Nghe còn là học sinh trung học.
"Đi thôi, rời khỏi đây."
Tôi đưa cho ta một chiếc điện thoại.
Đôi môi run rẩy, hai mắt ngấn lệ vì .
Bạn thấy sao?